“Huynh nói xem ông lão này mạnh cỡ nào?”
Lý Vô Ưu trông có vẻ căng thẳng, hắn ta cố nở nụ cười, suy tư hỏi.
“Sao vậy?”
“Hì hì, ta hỏi bừa thôi”.
Lâm Nhất suy nghĩ rồi đáp: “Chắc là một đầu ngón tay cũng có thể giết được ta và ngươi”.
Không phải Lâm Nhất nói quá, nhưng khí tức của ông lão mang lại cho hắn cảm giác hoàn toàn không thể đoán được.
Như các trưởng lão của Lăng Tiêu Kiếm Các, tuy họ cũng rất mạnh nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được đó là một ngọn núi, một ngọn núi cao hơn hắn và những người khác.
Còn Bạch Đình trưởng lão và Lạc Phong trưởng lão đều là ngọn núi cao khiến người ta không thể nhìn lên.
Ông lão trước mặt hoàn toàn không thể cảm nhận được, không biết được là núi hay biển.
Hoặc có thể còn đáng sợ hơn cả núi và biển.
Sự khác biệt này không thể nói rõ, nhưng cũng không cần nói rõ.
Lý Vô Ưu ngồi xổm trên bệ đá cười ngượng ngùng, không được tự nhiên lắm.
Bên trong nhà trúc bị lục tung lên, vô cùng lộn xộn, nhiều đồ trưng bày nằm rải rác khắp nơi, thoạt nhìn như vừa bị trộm.
Trên khuôn mặt dãi dầu sương gió của ông lão vẫn không có chút thay đổi, như một tảng đá.
Sau khi lên lầu, ông ta bước tới trước chiếc gương đồng có vẻ bình thường, bâng quơ chạm vào.
Xoạt! Trong gương đồng lập tức hiện lên rất nhiều hình ảnh, từ cảnh Lâm Nhất nắm giữ sự sắc bén, lĩnh ngộ kiếm ý hoàn chỉnh.
Đến cảnh Lý Vô Ưu la lối ầm ĩ, xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373860/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.