Lần theo vết máu dọc đường, Lâm Nhất cùng Lý Vô Ưu khẩn cấp đuổi theo.
Vèo vèo! Âm thanh xé gió tựa như mũi tên lao vọt đi, bóng hai người thoát ẩn thoắt hiện, từng gốc đại thụ cao chọc trời lần lượt bị bỏ lại sau lưng. Sau nửa khắc, bóng dáng chật vật của Vương Ninh xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
“Còn định chạy à?”
Lâm Nhất cười lạnh, ngay lập tức, hai sợi kiếm quang màu tím đột ngột bắn ra.
Ông!
Âm thanh chói tai mang theo kiếm thế cô đọng tạo thành từng đợt sóng âm. Những nơi nó đi qua, kiếm phong điên cuồng cuốn bay lá của những gốc cổ thụ ven đường.
Lá bay đầy trời, ào ào rơi xuống như tuyết.
Hai sợi kiếm quang xuyên qua nền tuyết, thoáng cái biến mất giữa một trời lá rụng.
Ầm ầm!
Hai tiếng nổ liên tục vang lên, Vương Ninh vì ngăn cản kiếm quang mà bị đánh bay ra ngoài hệt như một đống cát.
Vèo!
Lâm Nhất bay lên trời, cùng rơi xuống với Lý Vô Ưu, thì thấy phía trước, trên mặt đất, một thanh trường kiếm lượn lờ sương máu nằm lăn lông lốc, Vương Ninh cũng nằm gần đó, tay hắn ta toàn là máu, lộ rõ xương cốt bên trong, nhìn mà giật mình.
Hiển nhiên, vừa rồi, lúc ngăn cản kiếm quang, tay hắn ta đã bị thương do phản lực, không cầm kiếm nỗi nữa.
Vương Ninh nằm trên mặt đất, nhưng hắn ta lại chẳng có vẻ gì là lo sợ, còn nhe răng cười nói: “Tiểu Kiếm Nô, xem ra võ hồn của ngươi thật sự không thể tế ra được, đúng là đồ phế vật!”
Lâm Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373839/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.