Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Nhất nhìn thấy, trước đây, lúc Thanh Dương Giới mở ra, những người trong Lăng Tiêu Kiếm Các ai nấy cũng đều có Kiếm Điêu.
Phù phù! Kiếm Điêu với khí thế sắc bén lao thẳng xuống đất giống như một thanh kiếm cắm xuống.
Hai cánh nó vừa sải ra, gió mạnh nổi lên, thổi bay tuyết trên mặt đất, tạo ra một trận bão nhỏ ngay lập tức.
“Cố gắng bảo trọng, ta đợi các ngươi ở Đế Đô!”
Hân Nghiên nhón chân bay lên, ngồi lên trên Kiếm Điêu rồi bay vút lên bầu trời.
“Vậy là đi sao?”
Lý Vô Ưu bĩu môi, sau đó thì nhìn sang Lâm Nhất, cười nịnh và nói: “Lâm Nhất, cho ta mượn bộ quần áo đi!”
Lâm Nhất thấy Lý Vô Ưu trần truồng thì bất giác cảm thấy buồn cười, hắn lấy ra một bộ đồ từ trong nhẫn chứa đồ và đưa qua cho đối phương.
“Cảm ơn nha!”
Lý Vô Ưu nhận lấy bộ đồ rồi vui vẻ, nhanh chóng chạy đi.
Lâm Nhất như nghĩ tới gì đó, chắc là Hân Nghiên đang đi tìm những hạt giống khác, gom những nhân tài trước.
Cũng không biết là năm nay đặc biệt hay năm nào cũng như vậy nữa.
Không ngờ cả ba tông môn lớn đều phái cao thủ cấp Huyền Võ đến vùng hoang vu Mạc Bắc này để giành người.
Đến công tử Lưu Thương mà thiên kiêu quận Tần Thiên nể sợ cũng được Huyền Thiên Tông phái đi.
Một lát sau, Lý Vô Ưu mặc quần áo xong, thấy Lâm Nhất vẫn còn đứng nhìn lên trời thì lập tức cười nói: “Đại ca, huynh cũng để ý Hân Nghiên tỷ rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373823/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.