Có người bị chết cóng, có người bị yêu thú ăn thịt, có người chết trong tay tán tu… Hoang mạc Mạc Bắc chưa bao giờ là một nơi yên bình, môi trường khắc nghiệt, yêu thú hung dữ, mà lòng người còn đáng sợ hơn cả.
Khi nào vào được quận Tần Thiên thì mới được coi là thái bình.
Nơi đó tập trung nhiều tông môn, thế gia vọng tộc mọc lên san sát, còn có quân đội hoàng gia tuần tra, sẽ không xảy ra chuyện kiểu như này.
Chết ở sa mạc Mạc Bắc thì thật đáng tiếc.
Lâm Nhất khẽ lắc đầu, dắt Huyết Long Mã tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng hắn vừa đi thì phát hiện ngón tay của người kia hình như động đậy.
Lâm Nhất khẽ cau mày, như có điều suy nghĩ, hắn giơ tay lên, một tia kiếm mang xẹt qua.
Phụt!
Kiếm mang sắc bén tạo ra âm thanh xé gió chói tai, bắn thẳng về phía xác chết.
Kiếm mang gần như lướt qua cơ thể đối phương, lệch một chút nữa là đâm vào người.
Nhưng cơ thể bị tuyết dày vùi lấp vẫn bất động.
Lâm Nhất không chút do dự tiến lên vài bước, phủi đống tuyết trên người đối phương, để lộ khuôn mặt non nớt tái nhợt, hơi thở đều đều, không giống người chết.
Trông chỉ khoảng 14, 15 tuổi, còn nhỏ hơn cả hắn.
Là lạnh quá hay mệt quá mà ngất đi? Không biết nguyên nhân là gì, Lâm Nhất ném đối phương lên lưng Huyết Long Mã rồi đi tiếp.
Nửa canh giờ sau, một ngôi miếu đổ nát hiện ra trước mắt Lâm Nhất.
Bức tường của ngôi miếu dường như có thể sụp xuống bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373819/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.