Nửa ngày sau, thân ảnh của hắn khẽ lách vào trong tinh tuyền rồi chợt lóe lên lướt qua.
Xuyên qua tinh tuyền, Lâm Nhất đến một nơi bí cảnh hoang vu, không gian một mảng u ám, tràn ngập khí tức lạnh lẽo.
Quay đầu lại nhìn, phiến tinh môn phía sau lưng đó vẫn chưa tiêu tan hết, khiến hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như không ra được thì sẽ phiền phức lớn.
Lấy lại bình tĩnh, Lâm Nhất bắt đầu quan sát kỹ hơn mảng không gian u ám này, trên mảnh đất hoang vu vắng vẻ cắm đầy những thanh trường kiếm cổ xưa, mênh mông vô bờ, trong đó còn có một vài kiến trúc đổ nát và những cột đá cao ngất đứng vững.
"Kiếm chủng!"
Lâm Nhất phản ứng lại, nơi này là một kiếm chủng, truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh có lẽ ở đây rồi.
Thoáng quan sát một lượt, hắn đột nhiên nhìn thấy cỗ thi thể còn chưa khô máu trong kiếm chủng.
"Đã có người đến đây rồi!"
Lâm Nhất lập tức nhíu mày, quả đúng như vậy, người của Huyết Vân Môn quả thật đã thành công phá giải trận pháp hoa văn.
Hắn đột nhiên nhớ lại, ngày đó Diêm Thiên Thụy muốn cướp hộp kiếm cổ của hắn, có lẽ là có chút thâm ý. Cho dù trước khi chết cũng không nói hết toàn bộ cho hắn.
Tay đó nói không chừng cũng biết rằng nếu có hộp kiếm thì không cần phải phá giải trận đồ hoa văn cũng có thể thông qua tinh tuyền.
Đứng nhìn kiếm chủng khủng bố uy nghiêm đáng sợ trước mặt, ánh mắt Lâm Nhất dấy lên ý chí chiến đấu nồng đậm, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373748/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.