Ầm!
Trước mặt Lâm Nhất có ba cái trụ đá chậm dãi từ trong đạo đài nhô lên.
Trên mỗi trụ đá đều được đặt một hộp bảo khố, phong cách cổ xưa tang thương lâu đời.
"Ba hộp bảo khố này chắc để đựng truyền thừa chính của Tử Diên Kiếm Thánh nhỉ..."
Một đường chật vật lảo đảo, không ngờ đến cuối cùng vẫn đi được đến đây.
Sau khi kích động, tâm trạng Lâm Nhất dần dần bình tĩnh lại.
Hắn bước lên trước, mở hộp bảo khố ở chính giữa ra. Kết quả bên trong trống không, chẳng có gì cả.
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, lại mở tiếp hai hộp bảo khố bên cạnh, cũng đều không có gì.
Truyền thừa chính của Tử Diên Kiếm Thánh sớm đã bị người ta lấy đi rồi, chỉ để lại cho hắn ba chiếc hộp không.
Lâm Nhất suy nghĩ thất thần, nhìn ba chiếc hộp không nhất thời không biết nên nói gì.
"Rốt cuộc vẫn bị người khác đi trước một bước", một hồi lâu sau Lâm Nhất mới lắc đầu, khẽ than một câu, coi như đã chấp nhận số phận.
Thanh Dương Giới được phát hiện ít nhất đã vạn năm, không biết đã mở ra bao nhiêu lần, truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh bị người ta lấy đi mất cũng không có gì ngạc nhiên.
Vù vù vù!
Nhưng đúng lúc Lâm Nhất đang định rời đi thì hộp kiếm sau lưng lại lần nữa rung lên.
"Lại nữa?"
Lâm Nhất tỏ ra không hiểu, truyền thừa của Tử Diên Kiếm Thánh đã bị người khác dọn sạch rồi, tại sao hộp kiếm vẫn rung động như vậy.
Lẽ nào vẫn còn chi tiết nào mà ta chưa phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373743/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.