Bùi Tu Viễn mặt lộ vẻ dữ tợn, trường kích đánh tới giống như một con rồng lửa, Vạn Phi Diệp sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi về sau, loạng choạng vài bước rồi ngã nhào trên mặt đất.
"Ta nhận thua!", Vạn Phi Diệp ngã dưới đất vội vàng kêu lên, nhưng trường kích của Bùi Tu Viễn vẫn nện mạnh xuống.
Vạn Thiên khẩn trương hô lớn lên: "Dừng tay!"
Mắt thấy trường kích của Bùi Tu Viễn đang sắp đánh xuống lập tức dừng động tác lại, nhưng vài đốm lửa vẫn rơi xuống trên người Vạn Phi Diệp, khiến hắn ta sợ hãi lăn lộn trên mặt đất để dập tắt ngọn lửa.
"Vạn bá phụ không cần lo lắng, đã lăn lộn trên đất nhận thua rồi, ta sao có thể xuống tay tiếp được!"
Bùi Tu Viễn cười nhạo một tiếng, rõ ràng hành động cuối cùng vừa nãy là muốn đùa cợt Vạn Phi Diệp một phen.
"Hay!"
Bên phía Khổng Nguyên lập tức bùng phát lên tiếng hoan hô như sấm nổ, hò hét trợ uy cho hắn ta.
Có điều đây vẫn chưa phải là lúc để vui mừng thật sự, quy tắc của cuộc đối chiến này vẫn là trận chiến sinh tử, không có chuyện thắng hai trận trong ba trận là thắng.
Chỉ có sau khi võ giả tham chiến một bên toàn bộ nhận thua hoặc đều tử vong thì mới được coi là chiến thắng thật sự.
Sắc mặt của đám người Vạn gia đều đã có chút khó coi, không ngờ chỉ trong vài tháng mà thực lực của tên Bùi Tu Viễn chẳng có gì nổi bật đó lại tiến triển nhanh như vậy. Nhưng lại càng cảm thấy nhục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373673/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.