Tạm thời bỏ xuống chấp niệm của chủ nhân cũ, Lâm Nhất lấy ra bức tranh mà Hồng lão tặng.
Trong phòng Tẩy Kiếm, thường thấy Hồng lão cẩn quận quan sát bức tranh này, Lâm Nhất cũng chưa từng nhìn lén.
Cũng không biết trong bức tranh rốt cuộc là vẽ thứ gì?
"Mãnh hổ trong lòng, khẽ ngửi tường vi?"
Vừa mở cuộn tranh ra thì thấy có đề tám chữ này, cổ ý dạt dào, mênh mông thâm thúy.
Vào khoảnh khắc mở hẳn bức tranh ra, thì thấy bên tai vang lên một tiếng gầm trầm đục giận dữ, một đầu mãnh hổ từ trong bức tranh lao về phía hắn.
Lắc lư!
Lâm Nhất giật mình, hoảng loạn lùi về sau, bỏ lại bức tranh.
Tim đập thình thịch, một lúc lâu sau mới từ từ bình tĩnh lại.
"Đáng sợ quá, vừa nãy tựa như thật sự có một mãnh hổ lao về phía mình vậy".
Trong lòng Lâm Nhất vẫn còn sợ hãi, nhìn bức tranh dưới đất, do dự chốc lát rồi mới nhặt lên.
Trong bức tranh vẽ một mãnh hổ đang phi, chỉ lướt nhìn thì có cảm giác áp lực cực lớn rằng nó đang nhào về phía mình.
Giây tiếp theo đã quên đi đó chỉ là hình vẽ trong tranh, giống như một con hổ sống sờ sờ đang vồ tới trước mắt.
Há cái miệng khổng lồ, âm thanh hổ gầm chấn động tâm linh.
Sưu!
Lâm Nhất vội vàng thu bức tranh lại, không dám nhìn thêm lần nữa, tay cầm bức tranh còn hơi run rẩy.
Cảm giác thật đáng sợ, chẳng trách Hồng lão mỗi lần xem đều rất cẩn thận.
Áp lực như núi non rít gào, sóng thần dâng lên đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-truyen-ky-kiem-than-yeu-nghiet/4373428/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.