Chương trước
Chương sau
Sói Nữ nghiêng đầu sang hướng khác: “Trong lòng ai cũng có một đoạn quá khứ mà”.
“Xem như đó chính là tâm ma của ta đi".
Diệp Hiểu Hiểu thở dài, một lát sau, cô bé bỗng nhiên cười nói: “Người lớn nhà ta đã từng nói cho ta biết”.
“Người nói rằng tâm ma là một thứ gì đó rất khó để giải quyết”.
“Tránh né nó, nó sẽ như xương cốt bám lấy mình, chống lại nó, nó sẽ càng trở nên mạnh mẽ”.
Sói Nữ im lặng một lúc lâu, sau đó mở miệng nói: “Sau đó thì sao?”
Diệp Hiểu Hiểu lắc đầu.
“Không còn gì nữa”.
“Người nói lúc đang ăn cơm, ăn xong bèn đi ngủ rồi”.
Sói Nữ:
Tùy ý như thế ư.
“Đột nhiên ta rất muốn gặp được người lớn trong nhà muội”, Sói Nữ nói.
Gia đình Diệp Hiểu Hiểu thật sự là một bí ẩn, mà đáp án rất có thể chính là người lớn trong nhà mà con bé luôn miệng nhắc tới.
“Gần đây người bận rộn lắm, không phải ai cũng gặp được đâu”.
Diệp Hiểu Hiểu nói: “Hơn nữa tỷ phải thoát khỏi nơi này của ta trước đã”.
Sói Nữ nhìn biển hoa mênh mông vô bờ, cười lắc đầu: “Ta nhận thua”.
“Ta thừa nhận, ta đã đánh giá thấp am hiểu của muội về ảo cảnh”.
“Ở đây, ta không thể tìm ra được cách nào để phá vỡ ảo cảnh”.
Diệp Hiểu Hiểu cười hì hì.
Đây không phải là ảo cảnh, mà là mộng cảnh.
Nhưng mà cô bé cũng không có ý định giải thích, đại bá từng dặn rằng đừng bao giờ nói hết mọi thứ của mình cho người khác biết.
Dù đó chính là người vô cùng thân thiết với mình.
Một lát sau, ở đại đấu trường Bình Dương.
Giữa đóa hoa hồng thật lớn, Sói Nữ chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt nàng ta trong suốt, ánh mắt hết sức bình thản.
Mọi người xem trận đấu đều dùng vẻ mặt khó hiểu, bọn họ không biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Theo như kết quả được tuyên bố, bọn họ mới biết được người thắng là Diệp Hiểu Hiểu.
Sau đó trong các trận đấu, Diệp Hiểu Hiểu một đường chém tướng qua cửa, khí thế lên cao như diều gặp gió.
Trong trận quyết chiến cuối cùng, cô bé đánh bại kẻ được mọi người xem là ứng cử viên vô địch, con của quan chủ, Thạch Trọng, giành lấy hạng nhất.
Trở thành con hắc mã thành công nhất trong đại hội Thần Ban lần này.
Với sự thất bại của con trai, Thạch Hào Kiệt cũng không hề tiếc nuối, còn trẻ người non dạ, chịu chút kích thích cũng tốt.
Hơn nữa ông ta biết rõ, Diệp Hiểu Hiểu là đứa nhỏ trong nhà đại tu phương nam kia!
Sao có thể là một người bình thường được?
Thứ hạng đã được xác định xong.
Sau đó chính là nghi lễ cuối cùng và cũng là quan trọng nhất trong đại hội Thần Ban, lễ cúng bái.
Thạch Hào Kiệt đích thân bước lên lôi đài, xây dựng một bàn tế đàn thật lớn.
Vô số tế phẩm được lựa chọn và sàng lọc tỉ mỉ được bày đầy trên bàn.
Sau đó, ông ta bắt đầu cúng bái đại thiên thần, muốn gọi ý chí của người lên!
Thần thức của Diệp Thần Phi vẫn đặt trên bầu trời.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy thất vọng là, sau lưng hư không, ngoài sự tồn tại của Độ Kiếp kỳ đã đến từ sớm, thì chẳng còn một sinh linh hay ý thức nào khác được gọi tới.
Hay, đại thiên thần chỉ là một câu chuyện được vẽ ra?
“Thiên thần giáng trần!”
Khi Thạch Hào Kiệt mở tay ra, ngửa mặt lên trời rống to.
Thì bầu trời cao bỗng nhiên có sự thay đổi bất ngờ.
Hiện lên một gương mặt thật lớn, cùng với sự uy nghiêm dần dần xuất hiện trên bầu trời.
Đó là mặt của một con gấu.
Vô số đám mây hóa thành bộ lông dài của nó, như sóng cuồn cuộn trên bầu trời.
Ánh mắt nó hết sức hờ hững, nhìn xuống chúng sinh.
“Ra mắt đại thiên thần!”
Thạch Hào Kiệt quỳ xuống trước, giữa sân đấu, trong đó có tất cả mọi người ở nơi khác của cửa khẩu Bình Dương cũng thành kính quỳ lạy.
“Vù…”
Đại thiên thần hít thở, hai làn sương trắng từ mũi nó phun ra.
Sương trắng nhanh chóng lan tràn, che phủ cả cửa khẩu Bình Dương, từ từ đánh xuống.
Diệp Thần Phi bắt lấy chút sương trắng, đầu ngón tay khẽ xoa nhẹ.
Chỉ là nguyên dịch linh khí được pha loãng hơn một ngàn lần mà thôi.
Nhưng dù vậy, thì với tu sĩ bình thường mà nói đã là tạo hóa rất lớn rồi!
Bọn họ cảm nhận được linh khí dày đặc, cảm động đến rơi nước mắt, đầu đang cúi lại cúi xuống thật thấp.
“Ầm ầm!”
Bỗng nhiên, một cái tay gấu lớn màu đen từ trên trời giáng xuống, lòng bàn tay nặng nề đặt trên lôi đài, chiếm lấy hơn nửa diện tích của lôi đài.
Tay gấu chậm rãi mở ra,
Mười chiếc bình nhỏ trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay.
Diệp Thần Phi rất thất vọng.
Vô cùng thất vọng!
Cứ tưởng rằng sự tồn tại như một tín ngưỡng của cả nước Vĩnh Đông, được ghi lại trong sách cổ ít nhất cũng phải có thực lực cao nhất ở cái thế giới này.
Nào ngờ chỉ có một tiểu tử Độ Kiếp kỳ.
Hắn còn tưởng mình đã tìm được kẻ đứng sau màn rồi chứ!
Hắn nhìn lên hư không, quan sát cái tay gấu tối đen như mực kia.
Đúng là rất đen, nhưng cái tay này không thể làm bất kỳ điều gì trong dòng thời gian kia được.
“Tiền bối, người nhìn kìa, đó chính là đại thiên thần!”
Giản Tinh Tuyền hết sức khiếp sợ, nhìn sức mạnh khổng lồ từ trên trời giáng xuống đó, cơ thể cũng bất giác run run.
Diệp Thần Phi chỉ khẽ liếc một cái.
Thật sự không biết phải nói gì mới tốt.
Lúc này, Thạch Hào Kiệt trên lôi đài đã vô cùng cung kính nhận lấy mười chiếc bình nhỏ trong tay đại thiên thần.
Ngoài Diệp Hiểu Hiểu thì mấy người còn lại đều nhìn với đôi mắt tỏa sáng.
Thiên Thần dịch bậc hai!
Với bọn họ mà nói, đó chính là thần vật!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.