Cốc U Lan nhìn cô bé trước mặt, khẽ thở dài.
Bình thường cô bé này vô pháp vô thiên, khi Diệp Thần Phi rời đi thật lại trở nên nhát gan như vậy.
Cô bé chống cơ thể dậy, ngồi thành một hàng với Diệp Hiểu Hiểu.
“Tiểu thư, hay là tỷ kể chuyện cho muội đi”.
Diệp Hiểu Hiểu quay mặt qua, nhìn cô bé: “Tỷ hết chuyện rồi”.
“Vậy tỷ kể cho muội, trong giấc mộng, tỷ giúp đỡ trẻ con chịu đói chịu lạnh đó thực hiện ước mơ như thế nào đi”, Cốc U Lan nói.
Diệp Hiểu Hiểu trầm mặc một lúc, cuối cũng khẽ thở dài: “Trong mộng đều là hư ảo, đến ngày thứ hai vẫn có người đói chết”.
Cốc U Lan ngẩn người: “Vậy tại sao tỷ không cứu bọn họ?”
Diệp Hiểu Hiểu mở mắt, nhìn chằm chằm ngọn cỏ trước mặt.
“Trong Mộng Hư giới, mỗi một ngày tỷ đều có thể nhìn thấy giấc mộng của rất nhiều người”.
“Có giấc mộng đẹp, cũng có ác mộng”.
“Tỷ cũng có thể nhìn thấy, mỗi một ngày có rất nhiều người giãy dụa trong ác mộng và đau khổ mà chết”.
“Tỷ trơ mắt nhìn họ, chết trước mặt ta, lại không làm được gì, thậm chí ngay cả bọn họ ở đâu tỷ cũng không biết”.
“Tỷ không cứu được bọn họ, tỷ thực sự không cứu được ai”.
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu lại vùi đầu vào hai đầu gối, khẽ thút thít.
Cốc U Lan ngẩn người nhìn Diệp Hiểu Hiểu vùi đầu khóc, cô bé thực sự không ngờ cô bé trông có vẻ không bao giờ lo nghĩ lại sớm đã thấy rõ sinh tử trong thế gian.
Cô bé mím môi, nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-ton-thien-ha/478763/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.