Diệp Hoàng nói: “Con chỉ là không muốn phá hoại danh tiếng của cha”. Diệp Thần Phi mang theo nụ cười trên mặt, dù hắn ở trong nhà, nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ ở biên giới cũng sẽ báo cáo đến hắn. Hành động của con gái có thể dùng từ gan dạ dũng cảm để miêu tả, không hề quá đáng chút nào, chuyện gì cũng đặt lên hàng đầu. Danh tiếng của Thiên Loan Điện có thể nói là do Diệp Hoàng từng quyền đánh ra. Cũng bởi vì vậy, Diệp Hiểu Hiểu và Diệp Cầm Dao mới đề cử Diệp Hoàng khi ấy vẫn là Luyện Khí Kỳ vào vị trí đứng đầu. Sở dĩ Diệp Hoàng liều mạng như vậy cũng chỉ vì không muốn mất mặt cha. Thật là một cô bé đáng yêu. Hai người nói chuyện một hồi, đột nhiên, Diệp Thần Phi nhíu mày: “Đi ra”. Vừa dứt lời, hào quang trong suốt dần dần u ám. Bốn người ngồi xếp bằng chậm rãi mở mắt. Một luồng khí tức kỳ dị tản ra từ trên người bọn họ. “Lão gia, tiểu thư”. Nhìn thấy Diệp Thần Phi bên cạnh, mấy người vội vàng cung kính nói. Khoảng thời gian này, bọn họ đã quen với thân phận là người hầu của Diệp Thần Phi, cũng đã gặp qua tiểu chủ nhân Diệp Hoàng. Diệp Thần Phi giơ tay lên, tỏ ý bọn họ không cần vậy. Sau đó lộ ra lực thần hồn khổng lồ, tất cả bí mật trên cơ thể mấy người, hắn đều xem không bỏ sót. Phùng Chí đã đả thông chín đường mạch chủ, bắp thịt ngưng tụ, tản ra giống như ngôi sao chói lọi, cất giấu lực lượng to lớn. Mã Phương đả thông tám đường mạch chủ, khí tức kéo dài. Liễu Hồng và Vu Bằng Nghĩa thì đã chuyển hóa hoàn toàn linh lực, cũng đã thông chín đường mạch chủ. Nhưng trong tầm mắt của Diệp Thần Phi, tình hình chung của Vu Bằng Nghĩa tốt hơn Liễu Hồng nhiều. Hơn một tháng tu luyện đã khiến Diệp Thần Phi càng thấu hiểu chặt chẽ về hiệu quả của Nguyên Thủy Công. So sánh với phương thức tu luyện truyền thống, hiệu quả của Nguyên Thủy Công càng toàn diện, càng tăng thêm bá đạo. Dù là đan dược, linh quả, linh thạch, hay là yêu thú nội đan, máu yêu thú thậm chí sát khí, ma khí cũng có thể trực tiếp hấp thu, đổi thành nguyên lực có thể lợi dụng. Cái này thì ở trình độ rất lớn sẽ giải phóng hạn chế tài nguyên trong phương thức tu luyện truyền thống. Càng thích hợp tu hành của phổ la đại chúng. Thứ hai, Nguyên Thủy Công đề thăng về mặt thể chất cơ thể, hoàn toàn không phải phương thức tu luyện truyền thống có thể so sánh. Hiệu quả tổng hợp của nó đạt đến dự trù của Diệp Thần Phi. Ngoài ra, Liễu Hồng và Vu Bằng Nghĩa cũng chuyển đổi công pháp tương đối thuận lợi, không có xuất hiện tình huống cắn trả. Nếu như vậy, sau này khi phát triển thì càng thêm dễ dàng. Diệp Thần Phi vô cùng hài lòng với kết quả này. Xem ra hai tháng bế quan không có uổng phí! Nguyên Thủy Công đã hoàn toàn có thể làm công pháp cơ bản, phổ biến rộng rãi ra bên ngoài. Chỉ có điều bây giờ vẫn chưa phải lúc. “Diệp Hoàng, qua so chiêu với bọn họ đi”, Diệp Thần Phi bỗng nhiên nói. “Hả?” Diệp Hoàng kinh ngạc, bốn người trước mặt này, mặc dù khí tức kỳ lạ, nhưng không nhìn thấy rõ tu vi cụ thể. Nhưng dựa vào kinh nghiệm, nhiều nhất bọn họ cũng chính là dáng vẻ của Luyện Khí Hậu Kỳ. Bây giờ cô bé đã là cảnh giới Hóa Khí, đánh nhau với bọn họ, há chẳng phải cha đánh con trai? “Trước tiên con hạn chế tu vi ở cảnh giới Luyện Khí”, Diệp Thần Phi nói. Diệp Hoàng ồ một tiếng, chỉ là cô bé vẫn không cho rằng bốn người này là đối thủ của mình. Rất nhanh, chiến đấu bắt đầu. Diệp Hoàng trải qua ba lần thối thể đã xảy ra biến hóa về chất, cho dù hạn chế ở Luyện Khí kỳ, cũng có thực lực chiến đấu vượt cấp. Hơn nữa sau khi lịch luyện, kinh nghiệm thực chiến của cô bé cũng cực kỳ phong phú. Theo đạo lý mà nói, bốn người Luyện Khí đại viên mãn thông thường hợp lại cũng không có khả năng đối địch với cô bé. Nhưng mấy người Phùng Chí hiển nhiên khác. Khí tức bọn họ kéo dài, linh lực hùng hậu. Lực lượng mặc dù không bằng Diệp Hoàng, nhưng cũng vượt xa tu sĩ cùng cấp bình thường. Dưới vây công của bốn người, Diệp Hoàng đối kháng khó khăn, cuối cùng bị đánh bẹp. Hai bên đối chiến kịch liệt, sau mười mấy chiêu, Phùng Chí tìm được cơ hội, hắn ta lộn mèo trên đất, ôm bắp chân của Diệp Hoàng, hạn chế động tác của cô bé. Mặc dù gần như trong nháy mắt liền bị Diệp Hoàng đạp bay ra ngoài. Nhưng công kích của ba người khác đã đến, một thanh trường kiếm dừng lại ở vị trí cổ họng của Diệp Hoàng. Thắng bại đã phân. “Tiểu thư, thất lễ rồi”, Liễu Hồng thu hồi trường kiếm. Diệp Hoàng có chút sững sờ, qua mấy tháng lịch luyện, cô bé đã trải qua vô số lần chiến đấu, thậm chí nhiều lần đối chiến với tu sĩ cảnh giới Hóa Khí. Mặc dù không biểu hiện ra, nhưng nội tâm cô bé vẫn có chút đắc ý. Mà lần này đối chiến với bốn người Phùng Chí, cô bé không hề cảm thấy mình sẽ thất bại. Nhưng không ngờ, bản thân chẳng những bị bại, lại còn bị bại nhanh như vậy. “Không sao”, vẻ mặt Diệp Hoàng phức tạp nói. Diệp Thần Phi ở bên cạnh nhìn, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm biếm. Tuổi trẻ nên thỉnh thoảng gặp chút thất bại, nếu không thì sẽ tưởng rằng mình vô địch thiên hạ. “Được rồi”. Diệp Thần Phi nói: “Phùng Chí, bốn người các ngươi tiếp tục tu luyện dựa theo Nguyên Thủy Công, cố gắng đột phá cảnh giới Thông Mạch, tiến vào cảnh giới Đan Phủ”. “Còn nữa, bắt đầu từ hôm nay, các ngươi đi theo Diệp Hoàng làm hộ pháp của con bé, có vấn đề gì không?” Mấy người Phùng Chí đồng thanh: “Tuân lệnh!” Sau đó, Diệp Thần Phi nhìn về phía Diệp Hoàng: “Ta cũng có nhiệm vụ cho con, cùng cảnh giới đánh bại bốn người bọn họ, con làm được không?” Diệp Hoàng mím môi: “Con nhất định làm được!” Trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy kiên cường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]