Chương trước
Chương sau
“Thí Thần Cửu Kiếm: Mười tỷ”.
“Ngọc bội Hồng Phúc: Một tỷ”.
“Lò thuốc Thiên Cổ: Năm tỷ”.
“Còn Tĩnh Tâm Thạch cần năm mươi tỷ linh thạch”.
Giá cả thật đáng sợ!
Nếu như là nhà họ Diệp trước kia, ăn uống sinh hoạt của người trong tộc, đầu tư vào tài nguyên tu luyện, cửa hàng và bảo vệ tài nguyên đất,… chi tiêu một năm tổng cộng trên dưới một tỷ linh thạch.
Thu nhập hàng năm cơ bản cũng tầm như vậy.
Ngay cả ngọc bội Hồng Phúc rẻ nhất cũng không gánh vác nổi.
Ở trong toàn bộ thành Vân Tiêu này e rằng chỉ có nhà họ Đường hùng mạnh nhất mới có thể mua nổi một món báu vật trấn quán hàng rẻ của Vạn Bảo các.
Nhưng nếu như nhà họ Đường thật sự mua nó, người trong tộc bọn họ chắc phải thắt lưng buộc bụng mấy năm trời.
“Ngài muốn mua cái nào?”, trên mặt Cốc Vạn Tâm tràn đầy mong đợi.
Năm món bảo vật trấn quán này từ lúc nàng tới vẫn luôn đặt ở đó, không có ai hỏi han.
Nếu như nàng có thể bán đi một món, tiền trích phần trăm chính là một khoản thu nhập kếch xù.
Điều quan trọng hơn là điều này có thể khiến nàng có vinh dự rất lớn ở bên chủ các thành Túc.
Diệp Thần Phi sờ cằm: “Cầm hết tới đi, ta muốn tất”.
Cốc Vạn Tâm ngây ngẩn.
Nàng đang nghi ngờ vào lỗ tai mình.
Theo như nàng thấy, khả năng lớn nhất Diệp Thần Phi sẽ mua quyển “Thương Lan Công” kia, bởi vì nó tương đối rẻ, hơn nữa cũng có tác dụng rất lớn với gia tộc.
Hoàn toàn không ngờ!
Hắn muốn tất cả!
“Cái này là thật sao?!”, Cốc Vạn Tâm không thể không xác nhận lại.
Diệp Thần Phi cười nói: “Đương nhiên là thật, nhưng ngươi phải mang cho ta mấy cái túi đựng đồ lớn một chút, nếu không thì không đựng nổi nhiều linh thạch như vậy đâu”.
Lần này Diệp Thần Phi dự định tiêu một chút linh thạch hạ phẩm, cứ chất đống ở đó cũng không ổn lắm.
Nhìn rất chướng mắt.
Cốc Vạn Tâm chóng mặt, nói đến bước này rồi, nàng không còn lo lắng Diệp Thần Phi nói đùa nữa.

Chỉ trong chốc lát, Cốc Vạn Tâm cầm một đống túi đựng đồ lớn, sau đó đưa cho Diệp Thần Phi một chiếc nhẫn xinh đẹp.
“Năm món báu vật trấn quán đều đặt trong chiếc nhẫn chứa đồ này”.
“Yên tâm, chiếc nhẫn này là tặng ngài, hơn nữa bắt đầu từ bây giờ, ngài chính là vị khách tôn quý nhất của Vạn Bảo các thành Vân Tiêu ta!”
Cốc Vạn Tâm tràn đầy tôn kính, đối với nàng mà nói, Diệp Thần Phi không chỉ là ông thần tài, hơn nữa còn là Quan Thế Âm giúp nàng leo lên vị trí cao hơn!
Suy nghĩ một chút, nếu như sau khi mình quay lại chủ các, nhìn biểu tình mấy người đó mà biết nàng bán được nhiều đồ như vậy, trong lòng nàng liền cảm thấy sảng khoái một trận!
“Được”.
Diệp Thần Phi nhận lấy chiếc nhẫn, kiểm tra một chút đồ vật bên trong, quả thật là năm món đó, không có vấn đề gì.
Sau đó, hắn cầm túi đựng đồ, bắt đầu xếp linh thạch.
Cốc Vạn Tâm cầm tới túi đựng đồ rất lớn, bên trong mỗi túi đều đựng năm tỷ viên linh thạch.
Sau khi xếp xong, Diệp Thần Phi nhíu mày một cái.
“Vẫn chưa đủ đâu”.
“Hả?”, Cốc Vạn Tâm mặt đầy dấu hỏi: “Ngài tính sai rồi, tổng cộng là mười bốn túi đựng đồ, có thể đựng được bảy chục tỷ linh thạch, những thứ kia tổng cộng là sáu mươi tám tỷ linh thạch”.
Trên mặt Diệp Thần Phi mang theo nụ cười ấm áp.
“Không, là cô nhầm rồi”.
“Ta nói muốn tất cả, không phải chỉ báu vật trấn quán”.
“Ngoài hai cái thẻ tre, liệt kê bảo vật huyền cấp, ta đều muốn hết”.
Cốc Vạn Tâm trợn to hai mắt.
“Hả cái này…”
Thành Vân Giới không ai biết rằng Vạn Bảo các lập tức trở nên nghèo nàn, nghèo đến mức chỉ còn lại tiền.
Tất cả bảo vật huyền cấp trở lên đều bị người ta quét bằng sạch.
Biến thành mười chiếc nhẫn đựng đồ, toàn bộ đeo vào ngón tay của Diệp Thần Phi.
Lúc Diệp Thần Phi rời đi, Cốc Vạn Tâm tràn đầy lo lắng, nàng nói cần phải phái toàn bộ tám vị tu sĩ Kim Đan kỳ của Vạn Bảo các tới bảo vệ hắn quay về gia tộc.
Diệp Thần Phi khéo léo từ chối.
Không ai có thể cướp đồ trong tay hắn.

Hắn không hề lo lắng, thậm chí còn đi ăn hai bữa ngon rồi mới chậm rãi quay về nhà.
Lúc này trời đã sắp tối.
Diệp Thần Phi đến chỗ Tùy Vân trước, ném chín chiếc nhẫn đựng đồ ở đó, nói với hắn ta phân phối cho tốt, rồi để một mình hắn ta hỗn loạn trong thư phòng.
Sau đó, Diệp Thần Phi quay trở lại đình viện của mình.
Còn chưa đi vào, hắn liền nghe thấy tiếng “Bùm! Bùm!”.
Vào cửa nhìn, hóa ra là con gái Diệp Hoàng đang ở đó luyện quyền.
Trên tay cô bé quấn từng vòng vải, trước mặt là một khối đá đo lực màu đen.
Loại đá đo lực này tính dẻo rất mạnh, dù đập thành cái hố cũng có thể khôi phục nhanh chóng, rất thích hợp cho việc luyện tập.
Hết quyền này đến quyền khác của Diệp Hoàng đánh vào đá đo lực, đặc biệt nghiêm túc.
Mồ hôi làm ướt tóc mai cô bé, bết lại thành từng sợi từng sợi dính vào mặt.
“Thật là một thiếu nữ nỗ lực chăm chỉ”.
Trong lòng Diệp Thần Phi vui vẻ.
Trong trí nhớ, đứa con gái này vô cùng hiểu chuyện, không những không khiến mình bận tâm, mà còn thay hắn chia sẻ không ít việc.
Quả thật là đứa trẻ nhà nghèo đã sớm gánh vác việc nhà.
“Tiểu Hoàng”, Diệp Thần Phi lên tiếng gọi.
“Cha, người đã về rồi!”, Diệp Hoàng ngẩng đầu lên, nhưng quả đấm vẫn không dừng lại.
“Ăn tối chưa?”, Diệp Thần Phi hỏi.
“Con ăn rồi ạ”.
“Nghỉ ngơi trước đã, đi vào ta nói chút chuyện với con”.
Diệp Hoàng lắc đầu nói: “Đợi lát nữa đi cha, con đánh thêm hai trăm quyền nữa là được một ngàn rồi, đây là huấn luyện thường ngày sau bữa ăn của con”.
Thật là một cô bé cố chấp.
Diệp Thần Phi cũng không ép buộc, hắn đứng một bên nhìn con gái hoàn thành mục tiêu của mình.
Mỗi một quyền của cô bé đều sử dụng khí lực toàn thân, đánh vào đá đo lực trước mặt.
Hiển nhiên là muốn đột phá cực hạn của bản thân.
Nhưng theo như Diệp Thần Phi thấy, phương thức phát lực của cô bé vẫn chưa đủ, nếu như điều chỉnh một chút, nhất định có thể thu hoạch được hiệu quả tốt hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.