Chương trước
Chương sau
Nhất là Khuông gia tộc trưởng quát lớn, càng làm cho hắn có một loại cảm giác tai vạ đến nơi. Vốn một hồi tiếp đãi hảo hảo, vậy mà xảy ra loại ngoài ý muốn này.
Một kiện đại hảo sự, triệt để thành tai họa.
- Chư vị ái khanh, nếu như vậy, chẳng phải Hồi Xuân đảo vực ta là gậy ông đập lưng ông? Trẫm nhìn khẩu khí của Khuông gia tộc trưởng, là muốn tới Hồi Xuân đảo vực ta hưng sư vấn tội a.
Hoàng đế của Hồi Xuân đảo vực, như là kiến bò trên chảo nóng:
- Chư khanh gia có biện pháp nào, giờ phút này vạn lần không được tàng tư a.
Lúc này, quân thần của Hồi Xuân đảo vực, đều như là Mạt Nhật Hàng Lâm, cả đám sợ hãi không thôi.
- Bệ hạ, dùng ý kiến của lão thần, trước phái người đi Đông Diên đảo điều tra tình huống rõ ràng. Chỉ sợ hiện tại những người ở Đông Diên đảo kia, vẫn chưa hay biết gì a.
- Đúng, trước tiên phải phong tỏa hiện trường, làm rõ ràng nguyên nhân.
- Nếu có hung thủ, phải bắt lấy hung thủ mới được.
- Đúng vậy, bắt được hung thủ, mới có thể miễn cưỡng có một bàn giao.
- Ai, bát đại thế gia, hiện tại đã có ba nhà xảy ra chuyện. Không biết đằng sau còn có hay không, cái này thật đúng là... Thật sự là tai họa bất ngờ a.
Hiển nhiên, những thứ này, giờ phút này đã có chút thiếu kiên nhẫn rồi.
Hoàng đế Hồi Xuân đảo vực hạ lệnh:
- Nhanh chóng phái một đội ngũ, lao tới Đông Diên đảo, hiệp trợ Hoắc Thân Vương điều tra việc này. Phải tất yếu làm tinh tường chân tướng!
Từ Hoàng thành Hồi Xuân đảo vực, đến Đông Diên đảo, cũng không phải hành trình ngày một ngày hai. Triệu tập đội ngũ, chuẩn bị đội ngũ, lại đến xuất phát, nếu như tốc độ nhanh, có lẽ có thể đuổi tới trước khi thí luyện chấm dứt.
Nhưng mà, căn cứ suy tính, muốn đuổi tới trước khi thí luyện chấm dứt, độ khó có thể nói rất lớn.
Đương nhiên, hiện tại Hồi Xuân đảo vực cũng không có lựa chọn khác. Chỉ có thể kiên trì trước điều tra chân tướng.
...
Bên Đông Diên đảo, nửa tháng thí luyện, rốt cục đã xong. Không ngừng có thiên tài của bát đại thế gia, lục tục ngo ngoe từ trong Hắc Yểm sơn mạch đi ra.
Mà thí luyện giả của Đông Diên đảo, rõ ràng lẻ tẻ còn có hai ba thí luyện giả tinh anh, từ trong Hắc Yểm sơn mạch đi ra.
Mấy thí luyện giả tinh anh này, hiển nhiên còn không rõ ý tưởng, vừa ra, liền trở lại đội ngũ của mình, khóc lóc kể lể.
- Thành chủ đại nhân, chúng ta ở bên trong, tao ngộ cường giả không rõ công kích, tử thương thảm trọng a.
- Cốc chủ đại nhân, ngươi nên làm chủ cho chúng ta.
Mấy võ giả này, hiển nhiên còn không có kịp phản ứng, không biết người công kích bọn hắn, săn giết bọn hắn, là thiên tài của Đa Văn Thần Quốc.
Tội Nghiệt Chi Thành thành chủ cùng Cực Ác Cốc cốc chủ, biểu lộ đều đạm mạc.
- Các ngươi đi qua, hướng tổng thủ đại nhân trách cứ a.
Mấy võ giả này thấy hào khí có điểm gì là lạ. Lúc này, vài tên cường giả của Tổng thủ bộ đã giá lâm, vẻ mặt nghiêm túc:
- Các ngươi ở trong Hắc Yểm sơn mạch, có nghi ngờ không tuân theo quy định xâm nhập cấm địa, giờ phối hợp Tổng thủ bộ điều tra thoáng một phát.
Tổng thủ bộ rốt cục động thủ.
Hiển nhiên, Giang Trần suy đoán là chính xác. Những người này dù may mắn còn sống đi ra, chỉ sợ chờ đợi bọn hắn, cũng là diệt vong.
Không chết ở trong tay thiên tài của bát đại thế gia, cũng sẽ chết ở trong tay người mình.
- Oan uổng a, chúng ta cũng không có xâm nhập cấm địa nửa bước. Chúng ta đều hoạt động ở khu vực...
Căn bản không chờ bọn họ nói nhảm, cường giả của Tổng thủ bộ trực tiếp tiến lên, một cái tát đập ngất mấy gia hỏa này, như là xách gà con xách trong tay.
Đối với loại tình huống này, tất cả mọi người đã đạt thành ăn ý kinh người, ai cũng không nói gì, phảng phất như không thấy được.
Hiển nhiên, những người sống sót đáng thương kia, đã bị ăn ý hi sinh mất. Vì thanh danh của Đông Diên đảo, vì thanh danh của Hồi Xuân đảo vực.
Những người này phải chết.
Chỉ có diệt khẩu, mới có thể để cho lần thí luyện này trở thành bí ẩn, mới có thể bảo trụ thanh danh của Đông Diên đảo cùng Hồi Xuân đảo vực, về sau có hoạt động tuyển bạt gì, mới không còn bị mâu thuẫn.
Sau đó, có thể đi ra, cơ bản đã ra hết. Ra không được, hiển nhiên đã táng thân trong Hắc Yểm sơn mạch, rốt cuộc ra không được rồi.
Đương nhiên, ngoại trừ Tô Hồng.
Mà thiên tài của bát đại thế gia, cũng lục tục ngo ngoe đi ra.
Đại đa số gia tộc, ba thiên tài nhà mình, đều hoàn hảo không tổn hao gì, đi vào khu giao tiếp của bát đại thế gia, bắt đầu giao nộp chiến lợi phẩm.
Lúc này, đệ tử của bát đại thế gia, cũng đi ra không sai biệt lắm.
Bên Tiết gia, thiếu đi một Tiết Phong. Cái này lại để cho cao tầng của Tiết gia, hết nhìn đông tới nhìn tây, hiển nhiên là có chút lo lắng, không thấy được Tiết Phong đi ra, trong nội tâm bọn hắn không nỡ.
Bên Tuyên gia, cũng không sai biệt lắm, đến bây giờ, bọn hắn chỉ đi ra một cái, hơn nữa là cái yếu nhất ở trong Tam đại thiên tài.
Tuyên Nhuệ cùng Tuyên Phi, đều không có đi ra.
Khẩn trương nhất, là cao tầng của Khuông gia. Khuông gia bọn hắn, rõ ràng một cái cũng không có đi ra. Loại tình hình này, làm cho những cao tầng của Khuông gia, ẩn ẩn có một loại khủng hoảng không hiểu.
Đến lúc này, cơ bản có thể đi ra đều nên ra. Như thế nào ba thiên tài của Khuông gia, còn không có một cái nào đi ra? Chẳng lẽ ba gia hỏa kia tụ cùng một chỗ, chuẩn bị cùng lúc đi ra sao?
Tâm tình nghi thần nghi quỷ, làm cho người Khuông gia trông mòn con mắt.
Lúc này, Giang Trần bận lấy áo choàng màu xám, từ trong Hắc Yểm sơn mạch bắn ra, không nhanh không chậm, liếc nhìn đội ngũ Tuyên gia, chậm rãi đi tới.
- Tuyên Nhuệ, ngươi đi ra? Có thấy Tuyên Phi hay không?
Cao tầng Tuyên gia nhìn thấy “Tuyên Nhuệ”, con mắt sáng ngời hỏi.
Giang Trần bắt chước khẩu khí của Tuyên Nhuệ:
- Không có gặp.
Nói xong, Tuyên Nhuệ đi đến khu giao tiếp, giao chiến lợi phẩm lên. Bởi vì lần này bọn họ thí luyện, cũng là một hồi so đấu, cần xem bọn hắn săn giết con mồi nhiều ít đến định thành tích.
Mà tín vật, tự nhiên là thí luyện bài của những thí luyện giả Đông Diên đảo.
Giang Trần giao một bộ phận đi lên, tính toán cùng thân phận của Tuyên Nhuệ không sai biệt lắm, sẽ không quá nhiều, cũng sẽ không quá ít, dễ dàng thể hiện bài danh của hắn.
Hết thảy, đều là đâu vào đấy, tuy Giang Trần cẩn thận, nhưng lại không có khẩn trương.
Cuối cùng một chút thời gian, lại có hai thiên tài của bát đại thế gia đi ra. Lại về sau, liền không còn có người từ Hắc Yểm sơn mạch đi ra rồi.
Người Khuông gia sợ rồi.
- Tại sao có thể như vậy, Tam đại thiên tài của Khuông gia ta, một cái cũng không có đi ra?
- Còn có Tiết gia Tiết Phong, cũng không có đi ra!
- Tuyên gia Tuyên Phi cũng không có đi ra!
Vừa kiểm kê, quả nhiên là thiếu đi năm cái. Mà năm cái này, không ngoại lệ, đều chết ở trong tay Giang Trần. Giang Trần nói thầm:
- Xem ra, bát đại thế gia này thí luyện, quả nhiên có ước định, không cho phép định sinh tử. Nếu không, không có khả năng chỉ có mấy cái vẫn lạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.