Chương trước
Chương sau
Khuông Dung nghe vậy, trong lòng vui vẻ, nghĩ thầm đây là ngươi muốn hỏi, ta vừa vặn mượn cơ hội này chỉnh ngươi, miễn cho ngươi không biết trời cao đất rộng.
Lập tức nghiêm mặt nói:
- Bát đại thế gia chúng ta, chính là Bát đại gia tộc quyền thế lớn nhất Đa Văn Thần Quốc ngoại trừ hoàng thất, khống chế lấy mạch máu của Đa Văn Thần Quốc. Lần này chúng ta du lịch Hồi Xuân đảo vực, là vì Hồi Xuân đảo vực nhiều lần năn nỉ thỉnh cầu, đập mã thí tâng bốc Đa Văn Thần Quốc, mới cố mà tới. Lần này tới, là tinh anh trẻ tuổi của bát đại thế gia chúng ta. Đi theo, còn có cao tầng của bát đại thế gia. Từng gia tộc, đều đến hai ba cao tầng. Có tộc lão, cũng có khách khanh. Ngoại trừ cao tầng gia tộc ra, còn có thiếp thân cao thủ của các gia tộc bảo hộ, trận doanh thập phần cường đại. Từng gia tộc, đều có Trung Thiên Vị lục trọng tọa trấn.
- Có Đại Thiên Vị hay không?
Giang Trần truy vấn.
- Hừ, Đại Thiên Vị cường giả, mặc dù ở thập đại Thần Quốc, đó cũng là tồn tại tương đối cao cấp. Loại ra ngoài du lịch này, Đại Thiên Vị cường giả mới không có nhàm chán như vậy.
Đại Thiên Vị, là chỉ Thiên Vị thất trọng, cùng với cường giả trên Thiên Vị thất trọng.
Đại Thiên Vị cường giả, ở Vạn Uyên đảo, kỳ thật cũng coi như tương đối nhiều. Nhưng cường giả đến cấp độ này, bình thường đều rất chú ý thân phận, sẽ không đơn giản hành động.
Nhất là hạ mình đến Nhị Tam lưu thế lực như Hồi Xuân đảo vực, Đại Thiên Vị cường giả hơn phân nửa là không cam tâm tình nguyện.
Tuy Hồi Xuân đảo vực cũng có Đại Thiên Vị cường giả, thậm chí không chỉ một hai cái.
Nhưng sự thật là tàn nhẫn như vậy. Đại Thiên Vị của Hồi Xuân đảo vực, cùng Đại Thiên Vị của thập đại Thần Quốc, dù tu vi đồng dạng, nhưng địa vị tại Vạn Uyên đảo, lại hoàn toàn bất đồng.
Mà lần này, mặc dù bát đại thế gia không có Đại Thiên Vị cường giả đi theo, thế nhưng mà quy cách tiếp đãi của Hồi Xuân đảo vực, tiêu chuẩn lại cao nhất.
Ngay cả Đại Thiên Vị cường giả của Hồi Xuân đảo vực, cũng phải ra mặt tiếp đãi bọn hắn.
Chỉ là, lần này tới Đông Diên đảo, Đại Thiên Vị cường giả của Hồi Xuân đảo vực không có đi theo. Nhưng lại phái hoàng thất thân vương đi theo hộ tống, coi như là quy cách cực cao.
Giang Trần nghe ngữ khí của Khuông Dung, trong lòng cũng yên ổn không ít. Không có Đại Thiên Vị cường giả, cũng coi là một tin tức tốt trong vô số tin tức xấu.
Khuông Dung thấy Giang Trần trầm ngâm không nói, lại chưa từ bỏ ý định nói:
- Bằng hữu, ta không biết ngươi cùng Tuyên Nhuệ có ân oán gì, nhưng xin ngươi yên tâm, ta cùng Tuyên Nhuệ là đối thủ một mất một còn. Cho nên, Tuyên Nhuệ chết, ta tuyệt đối sẽ bảo thủ bí mật. Chỉ cần các hạ thả ta, chuyện này, ta thề từ nay về sau xóa bỏ. Cũng sẽ không đề cập với trưởng bối gia tộc, càng sẽ không triệu hoán tiền bối gia tộc đến đuổi giết ngươi. Thậm chí, ta còn có thể thay ngươi đánh yểm trợ, để ngươi thoát khỏi Tuyên gia truy tra. Như thế nào?
Khuông Dung rốt cuộc là người thông tuệ, bắt đầu ý đồ khống chế quyền chủ động.
Nhưng Giang Trần lại cười lạnh lùng:
- Ngươi không phải thiên tài của Đa Văn Thần Quốc sao? Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng khiếp đảm, ngươi cũng sợ chết?
Khuông Dung lại không cho là nhục:
- Người phải xem xét thời thế, phải biết tiến thối, thuận thế mà làm. Hiện tại ta rơi vào trong tay ngươi, tự nhiên phải nghĩ biện pháp tự cứu.
Thằng này ngược lại rất thật sự, hiển nhiên hắn đã nghĩ thông suốt, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Bây giờ không phải là thời điểm hắn cường ngạnh.
Bất quá, tuy hắn cúi đầu, nhưng Giang Trần lại không ăn một bộ này. Nhìn Khuông Dung bề ngoài giống như thành khẩn, nhưng sau lưng, sự kiêu ngạo của đệ tử bát đại thế gia, lại che dấu quá đông cứng rồi.
Giang Trần tin tưởng vững chắc, nếu như mình thật sự thả hắn, người này, tất sẽ nghĩ hết mọi biện pháp, để đối phó Giang Trần hắn.
Dù sao, Giang Trần quá hiểu đám thiên tài này rồi.
Đương nhiên, hiện tại Giang Trần còn không có ý định động thủ. Khuông Dung này, rất rõ ràng còn có giá trị lợi dụng. Đối phương đã muốn chơi, Giang Trần dứt khoát thuận thế mà làm, cùng hắn chơi đùa.
Lập tức đạm mạc cười cười:
- Khuông Dung, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Ít nhất ngươi so với Tuyên Nhuệ càng thông minh. Như vậy ngươi đoán một cái, hiện tại sự tình ta muốn nhất là cái gì?
- Sự tình ngươi muốn nhất?
Khuông Dung khẽ giật mình, nhìn chằm chằm vào Giang Trần chốc lát, đột nhiên như có điều suy nghĩ, tựa như lầm bầm lầu bầu nói:
- Ta không biết thân phận cụ thể của các hạ. Nếu như ngươi thật sự là thiên tài thí luyện của Đông Diên đảo, dùng thiên phú cùng thực lực của ngươi, không nên trở thành con mồi cho bát đại thế gia chúng ta a. Nhưng nếu ngươi không phải thí luyện giả của Đông Diên đảo, thì ngươi là làm sao tiến vào Hắc Yểm sơn mạch này?
Đây là chỗ Khuông Dung khó hiểu nhất. Nếu như là thí luyện giả của Đông Diên đảo, người trước mắt này, dựa vào cái gì lợi hại như vậy? Đây quả thực là lợi hại có chút khó tin rồi... Giang Trần thản nhiên nói:
- Ngươi đã đoán đúng, ta đúng là con mồi các ngươi muốn săn giết, giá trị năm điểm tích lũy.
Bây giờ Giang Trần nói việc này, ngữ khí đã không có chút xúc động phẫn nộ, có chỉ là đạm mạc.
Trong nội tâm Khuông Dung trầm xuống:
- Ngươi... Ngươi vậy mà thật là thí luyện giả của Đông Diên đảo? Điều này sao có thể? Hồi Xuân đảo vực mù lòa sao? Loại thiên tài này, rõ ràng nhốt ngươi ở Đông Diên đảo? Đây là bóp chết thiên tài, phung phí của trời a!
Con mắt Khuông Dung lóng lánh lấy ánh sáng chói lọi:
- Các hạ, đã như vậy, ta cảm thấy chúng ta càng có tất yếu nói chuyện rồi. Ngươi ở Đông Diên đảo, dù giết sạch chúng ta, kết quả cuối cùng vẫn là khó thoát khỏi cái chết. Ngươi cũng biết, những thiên tài tuổi trẻ chúng ta, đều là nhân tài dự trữ của Bát đại gia tộc. Nếu như ở Đông Diên đảo chết quá nhiều, cao tầng của bát đại thế gia, tất sẽ giận tím mặt, thậm chí san bằng Hắc Yểm sơn mạch. Ngươi ngẫm lại, nếu quả thật đến một bước này, thực lực ngươi lại mạnh, đến lúc đó thoát thân như thế nào? Ngươi có lòng tin ở dưới cao tầng cùng hộ vệ tinh anh của bát đại thế gia đuổi giết, bình yên thoát đi sao?
- Hơn nữa, ta nghe người ta nói, Đông Diên đảo này chỉ được phép vào, không cho phép ra. Bốn phía Đông Diên đảo, đều là cấm chế trí mạng, Đông Diên đảo căn bản không có đường để người chạy thoát. Ngươi ngay cả chạy trốn cũng trốn không thoát, đến lúc đó chẳng phải là cá trong chậu? Bát đại thế gia muốn bắt ngươi, không phải là lấy đồ trong túi?
Khuông Dung này coi như là khẩu tài rất tốt. Trong thời gian ngắn, có thể tìm ra nhiều lí do thoái thác như vậy, hơn nữa còn có lý có cứ.
Bất quá, nghe vào trong tai Giang Trần, lại căn bản kích không ra chút gợn sóng.
Giang Trần hờ hững liếc Khuông Dung, sát ý trong mắt, chẳng những không có giảm bớt, ngược lại ẩn ẩn gia tăng.
Khuông Dung thấy một màn như vậy, toàn thân co lại, nghĩ thầm mình không phải là nói có lý có cứ sao? Vì cái gì thằng này lại thờ ơ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.