Chương trước
Chương sau
Trong doanh trướng này, cơ hồ tụ tập tuyệt đại đa số cao tầng của bốn đại bộ lạc Khổ Man tộc. Cả đám đều trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Khổ Trúc lão tổ.
Bọn họ hiển nhiên không nghĩ ra được, đều dùng ánh mắt khó mà tưởng tượng nổi nhìn qua Khổ Trúc lão tổ.
- Lão tổ, sao vậy?
Có người dùng vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Khổ Trúc lão tổ dùng ánh mắt hung hăng nhìn qua Cổ Na vương:
- Ngươi làm trò quỷ gì trong doanh trướng này?
Giờ phút này thân thể Cổ Na vương đã bay ra bên ngoài mười trượng, vẻ mặt âm lãnh, khóe miệng nở nụ cười lạnh:
- Lão tổ, ta có thể làm cái quỷ gì cơ chứ? Lão nhân gia người bỗng nhiên nổi giận, vì sao vậy?
KHổ Trúc lão tổ giận muốn điên lên, quát:
- Đám người đần độn các ngươi chẳng lẽ không phát hiện ra đã bị trúng độc hay sao?
Người ba đại bộ lạc khác nghe vậy đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng đi điều tra. Khi điều tra, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên trắng bệch.
Hiển nhiên tất cả mọi người cùng một lúc phát hiện ra trong tử phủ, khí hải của mình một mảnh trống rỗng, hoàn toàn không động đậy nổi.
- Cái này... Xảy ra chuyện gì?
Nguyên Khương vương kia triệt để sửng sốt, trong thanh âm hiện lên vẻ sợ hãi khó hiểu. Hiển nhiên biến cố bất thình lình xảy ra, triệt để khiến cho Nguyên Khương vương há hốc mồm.
Hoa Bối vương vẻ mặt giận dữ, trừng mắt nhìn Cổ Na vương:
- Nhất định là ngươi dở trò quỷ. Ngươi tới địa bàn Nguyệt Thần giáo, lại đi qua Thiên Long phái, muốn vượt qua địa bàn khó khăn như vậy, còn muốn càn quét Thiên Long phái và Cửu Dương Thiên Tông, theo lý thuyết ngươi phải tới trễ nhất. Thế nhưng mà lúc ta tới ngay cả doanh trướng ngươi cũng đã dựng xong. Còn nữa, ngươi chủ động mời mọi người vào doanh trướng, nhất định có âm mưu.
Cổ Na vương trả lời một cách mỉa mai:
- Cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói lung tung à nha. Hoa Bối vương, bổn vương trước đó có chút mâu thuẫn với ngươi, ngươi cũng không nên ngậm máu phun người như vậy chứ?
Khổ Trúc lão tổ lạnh lùng nhìn Cổ Na vương:
- Ngươi nếu như không chột dạ thì tại sao lại phản lẩn xa như vậy? Hơn nữa mỗi người chúng ta đều trúng độc, hành động bị chế ngự, ngươi lại thoáng cái có thể chạy xa như vậy. Chuyện tới nước này ngươi còn muốn chống chế sao?
Cổ Na vương thấy Khổ Trúc lão tổ triệt để vạch trần, dứt khoát không ngụy trang nữa.
Hắn lớn tiếng nói:
- Đúng vậy, chính là ta làm. Trong doanh trướng đều có kịch độc, độc này có thể khiến cho toàn thân các ngươi bủn rủn, hoàn toàn không vận dụng nổi lực lượng. Mất đi sức chiến đấu. Nói như vậy đủ trực tiếp rồi chứ?
Hắn thừa nhận như vậy, hiện trường lặng ngắt như tờ. Trên mặt tất cả mọi người đều tràn ngập thống khổ, nghi vấn và tuyệt vọng.
Nhất là Hoa Bối vương cười thảm nói:
- Ta biết ngay tên hỗn đản nhà ngươi là kẻ phản phúc mà. Lão tổ, liều mạng bây giờ chúng ta còn có sức chiến đấu. Nhất định phải giết chết tên chó chết này. Cướp lấy giải dược từ tay hắn.
Cổ Na vương cười ha hả:
- Giải dược? Các ngươi cho rằng trên người ta có giải dược sao? Lúc trước khi ta trúng loại độc này, cũng giống như các ngươi, nghĩ cách cướp lấy giải dược. Đáng tiếc là các ngươi càng dãy dụa càng phát tác mạnh hơn. Ha ha ha...
Lúc này đội ngũ của ba đại bộ lạc cũng nhao nhao chạy tới.
Khổ Trúc lão tổ quát:
- Dừng lại, không nên tới gần vùng này. Độc ở nơi này vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán.
Dũng sĩ của ba đại bộ lạc kia bị lão tổ nói như vậy đều dừng bước.
- Vây quanh nơi này, đừng để cho một hỗn đản nào của Cổ Na bộ lạc chạy thoát.
Hoa Bối vương quát lớn.
- Đúng, vây quanh nơi này. Bức bách bọn chúng xuất ra giải dược.
Nguyên Khương vương cũng hạ lệnh.
Thúy Vũ vương cũng hạ lệnh cho các dũng sĩ trong bộ lạc mình:
- Không nên do dự, nhất định phải vây kín đám phản đồ Cổ Na bộ lạc này.
Dũng sĩ Cổ Na bộ lạc lúc này đã tụ tập toàn bộ bên người Cổ Na vương, tự thành một phương. Chiếm cứ một góc.
Ba đại bộ lạc khác thì không ngừng điều động, định hình thành vòng vây.
Ngay lúc này bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng cười lớn.
- Chậc chậc, cảnh tượng náo nhiệt nhưu vậy bổn thiếu chủ dường như tới kịp lúc a.
Thanh âm này đương nhiên là của Giang Trần, lúc này hắn mang theo tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc chạy tới.
Mà cơ hồ tất cả cường giả của các thế lực lớn trong Lưu Ly vương thành cũng tập kết hoàn tất, bắt đầu xuất hiện, ở bên ngoài chuẩn bị chiến một trận.
Bất kể là phương diện nhân số hay là khí thế, tập hợp cơ hồ tất cả tinh anh của Lưu Ly vương thành, phương diện võ giả tuyệt đối chiếm thế thượng phong.
Thân ảnh Giang Trần tựa như bước ra từ trong mộng, từ trong hư không bước ra. Thân ảnh từ mông lung cho tới rõ ràng, giống như từ thái cổ đi tới thế giới này vậy.
Hắn vừa đi, tay lại búng một cái.
Cái búng tay này khiến cho hơn mười dặm chung quanh lập tức giống như đất rung núi chuyển, phát ra tiếng chấn động kinh người.
Sau một khắc, bụi đất tung bay, từ bốn phương tám hương tuôn ra vô số kim quang màu vàng, những kim quang này không phải là gợn sóng. Mà là đại quân Phệ Kim thử nhất tộc, lại một lần nữa xuất động.
Thử triều lần nữa hình thành.
Mấy ức Phệ Kim thử, dùng mắt thường không nhìn thấy tận cùng, hoàn toàn là tầng tầng lớp lớp, bốn phía rậm rạp chằng chịt, đều là Phệ Kim thử.
Liếc nhìn qua quả thực không thấy bờ bến.
- Khổ Trúc lão tổ đúng không?
Tà Ác kim nhãn của Giang Trần bắn về phía Khổ Trúc lão tổ. Khổ Trúc kia dáng người gầy gò, giống như là một cây trúc, hơn nữa đầu lại lớn, cực kỳ dễ chú ý.
Ánh mắt Khổ Trúc lão tổ lạnh lùng như dao, đảo qua khuôn mặt Giang Trần.
- Ngươi chính là thiếu chủ Lưu Ly vương thành, Giang Trần?
Khổ Trúc lão tổ đánh giá Giang Trần, trong lòng tràn ngập tư vị.
Nhìn thấy một người trẻ tuổi diễu võ giương oai trước mặt mình. Mình lại hoàn toàn không thể làm gì, chuyện này đối với cường giả Thiên Vị lục trọng mà nói, quả thực là đả kích so với chết còn khó chịu hơn.
- Là ta.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Khổ Man tộc các ngươi ở địa bàn của mình sinh tồn, không phải tốt hơn sao? Tại sao lại tới địa bàn Nhân tộc chúng ta, coi như là khu săn bắn? Chẳng lẽ Khổ Man tộc các ngươi cảm thấy nhân tộc chúng ta không làm gì được một tiểu tộc bên ngoài như các ngươi hay sao?
- Làm càn.
- Tiểu tử cuồng ngôn.
- Nhân tộc ti tiện các ngươi cũng xứng gọi Khổ Man tộc chúng ta là tiểu tộc?
Khổ Man tộc đối với thân phận bọn họ vô cùng kiêu ngạo, từ trước tới nay bọn họ đều vô cùng tự phụ, khờ dại tin tưởng một điểm. Khổ Man tộc bọn họ so với nhân tộc còn cao quý hơn.
Loại tự tin này cơ hồ xâm nhập vào trong xương tủy võ giả bọn họ.
Giang Trần không có hứng thú cãi nhau với đám người này, hắn cười nhạt:
- Các ngươi cho dù có rống nát họng cũng không thể nào thay đổi được vận mệnh. Trừ việc mở miệng mắng cho đã nghiền ra, các ngươi có thể làm gì được ta chứ?
Giang Trần tùy ý chế nhạo Khổ Man tộc này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.