Chương trước
Chương sau
̣n đao giết người. (1)
Thái tử, chính là sắp xếp quan trọng nhất của hoàng đế Xích Đỉnh đế quốc. Chẳng lẽ thái tử cũng vẫn lạc. Lần này Xích Đỉnh hoàng đế cả kinh không nhỏ a.
Rốt cuộc hắn cũng không ngồi yên được nữa:
- Ra đi xem một chút.
Quách lão tiến lên một bước, quỳ gối trước mặt Xích Đỉnh hoàng đế, nói:
- Bệ hạ, bây giờ không nên ra ngoài, quá nguy hiểm.
XÍch Đỉnh hoàng đế giận dữ không thôi:
- Thái tử của trẫm trong tay địch nhân, trẫm muốn đi cứu nó.
- Bệ hạ, không thể, ngàn vạn lần không thể.
Quách lão cuống quít dập đầu, nói:
- Đây là bọn họ muốn dẫn bệ hạ đi ra ngoài. Bệ hạ còn, tâm của mọi người còn. Còn chưa chắc người bên ngoài đã là thái tử, coi như là thái tử điện hạ, so với bệ hạ mà nói, cái gì nặng cái gì nhẹ cơ chứ?
- Đừng cản ta, ai cũng đừng cản ta.
Xích Đỉnh hoàng đế định lách qua người Quách lão.
Quách lão ôm đùi Xích Đỉnh hoàng đế, cầu khẩn:
- Bệ hạ, lấy giang sơn xã tắc của Xích Đỉnh đế quốc làm trọng a.
Lúc này trong hư không truyền tới một tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng hét thảm này khiến cho đầu óc XÍch Đỉnh hoàng đế trống rỗng. Sao hắn không thể nghe ra thanh âm của nhi tử mình cơ chứ?
- Thái tử, thái tử? Đưa ta thái tử?
Xích Đỉnh hoàng đế trong cơn giận dữ, trực tiếp một cước đá văng Quách lão, muốn phóng ra ngoài.
Lúc này bên ngoài đại điện vang lên một tiếng phanh.
Có một vật rớt xuống, lại là một cỗ thi thể không đầu. Đây chính là thi thể của thái tử.
Sau một khắc lại có một vật từ trên không trung được vứt xuống.
- Xích Đỉnh hoàng đế, năm đó ngươi xâm lược Vạn Tượng Cương Vực, nhiều tông môn bị ngươi hủy diệt, bao nhiêu nhà vì ngươi mà nghiền nát. Hôm nay bổn thiếu chủ cũng để cho ngươi chậm rãi nhận thức một chút cái gì gọi là đau đớn.
vật trên không trung rơi xuống kia chính là thủ cấp của thái tử, máu chảy đầm đìa. Chết rồi mà không nhắm mắt được, mắt trợn tròn, tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.
Bốn mắt nhìn nhau, cảnh vật trước mắt Xích Đỉnh hoàng đế tối sầm, một ngụm máu tươi không ức chế được mà phun ra.
- Bệ hạ, bệ hạ.
Xích Đỉnh hoàng đế đường đường là Hoàng cảnh cao giai, còn chưa có ra tay với địch nhân đã tự mình phun ra một ngụm máu tươi, bảo làm sao không khiến cho quần thần náo loạn thành một đoàn.
Đây là không chiến mà bại a.
- Bệ hạ, xin nén bi thương, bảo trọng long thể a.
- Bệ hạ, đế quốc cần bệ hạ, sự tồn vong của đế vong đều nằm trên người bệ hạ a.
Quần thần cũng bối rối, bọn họ xưa nay sống an nhàn sung sướng, hưởng thụ tài nguyên và đãi ngộ cấp bậc cao cấp nhất của Xích Đỉnh đế quốc.
Mà tất cả chuyện này đều dựa vào hệ thống thống trị của bọn họ. Mà hạch tâm của hệ thống thống trị này chính là hoàng thất xích đỉnh. Hạch tâm của xích đỉnh hoàng thất chính là trụ cột là Xích Đỉnh hoàng đế.
Nếu như Xích Đỉnh hoàng đế ngã xuống, như vậy vinh hoa phú quý của bọn họ cũng không có bất kỳ thứ gì được đảm bảo.
Hiện tại tâm tư của bọn họ thậm chí còn không cân nhắc tới vinh hoa phú quý, trước mặt tình thế cực kỳ nghiêm trọng, nếu như Xích Đỉnh hoàng đế ngã xuống, cả Xích Đỉnh đế quốc tất sẽ bị tan đàn sẻ nghé.
Kế tiếp bọn họ sẽ giống như lúa vậy, sẽ bị một đao của đối phương thu hoạch tính mạng.
Bọn họ có thể đi xâm lấn người khác, đi địa bàn người khác, cướp đoạt lợi ích của người khác, thỏa mãn dục vọng của bản thân. Thế nhưng mà loại chuyện này khi tới phiên bọn họ, vô luận thế nào đều không thể chấp nhận được.
Quách lão ngã xuống, bổ nhào xuống trước mặt Xích Đỉnh hoàng đế:
- Bệ hạ...
Xích Đỉnh hoàng đế dùng một cước đá văng Quách lão, quát:
- Ngươi làm gì vậy? Trẫm còn chưa có chết. Cũng không chết được.
Tuy rằng sắc mặc Xích Đỉnh hoàng đế trắng bệch, trong mắt lóe lên sát cơ, miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng thống khổ vạn phần.
Chỉ thất thố một lát, Xích Đỉnh hoàng đế này đã từ trong thống khổ mất con giãy dụa tỉnh lại.
- Truyền hiệu lệnh của trẫm, toàn lực khởi động đại trận phòng ngự của hoàng cung. Canh phòng nghiêm ngặt. Xích Đỉnh đế quốc chúng ta tử thủ, chỉ cần sống qua cửa ải này nhất định có thể quật khởi.
Sau khi XÍch Đỉnh hoàng đế khôi phục tỉnh táo, ánh mắt lập tức giống như độc xà, vô cùng đáng sợ bắn về phía không trung xa xa, nhìn về phía phát ra thanh âm vừa rồi.
- Tiểu súc sinh, mối thù giết con, trẫm nhất định phải khiến ngươi trả một cái giá lớn gấp mấy trăm lần.
Xích Đỉnh hoàng đế bị lửa giận cừu hận bao phủ, lửa giận đang hừng hực thiêu đốt trong lòng hắn.
Hiện tại sau khi hắn khôi phục lý trí cũng biết được, nếu như ra ngoài nghênh địch chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Mượn nhờ trận pháp của Xích Đỉnh trung vực, lợi dụng phương diện ưu thế nhân thủ, nói không chừng còn có thể chống đỡ một chút.
Hiện tại loại cục diện này chỉ có thể đánh bạc.
Đánh bạc là trận pháp phòng ngự của hoàng cung đủ cường hãn, đánh bạc lão tổ Yến gia có thể tập kích Giang Trần thành công, đánh bạc Bất Diệt Thiên Đô và Đan Hỏa thành kia sau khi nghe qua sẽ ra mặt can thiệp.
Xích Đỉnh hoàng đế cũng muốn mở miệng, nếu như lần này có thể tránh được một kiếp này, hắn sẽ không để ý tới tất cả mà quỳ xuống dưới trướng Đan Hỏa thành, làm tay sai cho Đan Hỏa thành kia cũng tốt.
Hắn cũng coi như đã hiểu rõ, Bất Diệt Thiên Đô này tuy rằng cường đại, thế nhưng trước mặt Lưu Ly vương thành, cuối cùng vẫn là nhỏ bé.
CHuyện lần này Xích Đỉnh hoàng đế cũng không tin Bất Diệt Thiên Đô không nhận được tin tức của hắn từ trước đó. Thế nhưng mà Bất Diệt Thiên Đô lại không có tỏ vẻ một chút nào.
- Hoàng đế lão nhân...
Thanh âm bất cần của Tiêu Vân vang vọng, lại một lần nữa từ trong hư không truyền ra:
- Đều nói là đế vương, tình cảm mỏng. Con ruột mình chết trước mặt, không ngờ lại có thể ngồi yên không để ý tới. Tốt, trong tay Tiêu mỗ còn có tám đệ tử hoàng thất, giết từng người, nhìn xem giết tới khi nào, nhìn xem ý chí sắt đá của ngươi có thể đả động được hay không.
Tiêu Vân cười hắc hắc vô cùng quái dị, lại một đao chém ra.
Lại một thi thể đệ tử hoàng thất từ trên không trung rớt xuống, thủ cấp trực tiếp bị ném vào trong nội viện hoàng cung.
Mỗi một đệ tử hoàng thất đều có xuất thân hiển hách.
Liên tục không ngừng có đệ tử hoàng thất từ trên không trung rơi xuống, đầu thân khác biệt, làm cho nội bộ hoàng thất cũng xuất hiện bạo động.
- Bệ hạ, đây đều là đệ tử tinh anh của hoàng thất a. Ngươi không thể ngồi yên không để ý tới a.
- Nếu cứ tiếp tục giết như vậy, không cần bọn họ động thủ, Yến gia chúng ta đã tới gần diệt vong rồi.
- Bệ hạ...
Trong nội bộ hoàng thất cũng có người gây áp lực tình cảm với Xích Đỉnh hoàng đế. Đều là người hoàng tộc Yến gia, lại nói đều là chín thân dòng họ, những người trong nội bộ hoàng thất này, một khi thi triển áp lực tình thân, ngay cả Xích Đỉnh hoàng đế cũng có chút không chống đỡ được.
- Tất cả câm miệng cho trẫm, thái tử của trẫm, còn có hai vương tử, hôm nay đều vì đế quốc mà tuẫn thân. Bọn ngươi thân là dòng dõi hoàng thất, không phải một chút giác ngộ hi sinh cũng không có đấy chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.