Chương trước
Chương sau
- Vì sao Bổn thiếu chủ dám can đảm khoa trương như vậy? Không có gì, bởi vì ánh mắt của Bổn thiếu chủ lâu dài hơn bọn hắn, nhìn vấn đề cao hơn bọn hắn. Cái này là lực lượng của Bổn thiếu chủ.
- Trở lại lĩnh vực đan đạo, nói vấn đề lưu phái đan đạo... đan đạo có vô số lưu phái, nhưng mà bất luận lưu phái gì, có thể đứng ở đỉnh phong, bọn hắn vĩnh viễn sẽ không câu nệ lưu phái, sẽ không câu nệ thiên kiến bè phái. Đại sư chính thức, vĩnh viễn là người thu thập bách gia...
Giang Trần chậm rãi nói.
Trong lúc đó, tâm thần của Giang Trần khẽ động. Mơ hồ tầm đó, hắn đột nhiên cảm giác được xa xa có một ánh mắt nhìn chăm chú lên mình, mà ánh mắt hắn không có lưu ý đến kia, lại làm cho lòng hắn ẩn ẩn có chút cảm giác đau thương.
Loại cảm giác không hiểu thấu này, hoa không phải hoa, sương mù không phải sương mù, muốn bắt được, lại không có biện pháp bắt lấy.
Giang Trần tâm niệm vừa động, thi triển Thiên Mục Thần Đồng, nhìn ra bốn phía, chỉ thấy đầu người đông nghịt, bốn phía đều là tán tu.
Căn bản không cách nào tìm được ánh mắt kia là từ chỗ nào phóng tới.
- Tại sao có thể như vậy?
Giang Trần hơi có chút buồn vô cớ, ánh mắt đột nhiên xuất hiện kia, lại làm cảm xúc của hắn có chút thất thủ.
Loại cảm giác này, đối với hắn tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm mà nói, cơ hồ là sự tình không có khả năng xuất hiện.
- Chẳng lẽ có người quen thuộc xuất hiện?
Trong lòng Giang Trần có chút kinh ngạc, chỉ là, người quen của mình, sao lại để cho trong lòng mình đau nhức.
Mẫu thân? Muội muội?
Bọn hắn đều ở Nguyệt Thần Giáo, không có khả năng tới nơi này. Hơn nữa cũng không giống các nàng.
Hoàng Nhi? Nàng ở Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ phủ, một mực không có ly khai qua.
Cái kia sẽ là ai chứ?
Trong nội tâm Giang Trần luôn có một bóng dáng mơ mơ hồ hồ, lại như thế nào cũng không thể hình thành hình tượng cụ thể.
Ở chỗ sâu trong đám người, Đan nhi tiểu thư nhìn Giang Trần trên bục giảng, nhưng trong lòng thì giếng nước yên tĩnh:
- Chân thiếu chủ này, ngược lại là giỏi ăn nói. Hắn có thể đánh tan âm mưu của Tu La Đại Đế, có thể làm ra thanh thế như vậy, tất nhiên có vài phần bản lĩnh thật sự. Đã như vậy, Khổng Tước Thánh Sơn này lưu cho hắn, ta cũng không cần thay bệ hạ quan tâm. Chỉ hy vọng tiểu tử này có thể giữ vững cơ nghiệp của bệ hạ mới tốt...
Vừa rồi Đan nhi quan sát Chân thiếu chủ rất lâu, tuy nàng cảm thấy Chân thiếu chủ này có chút nói bốc nói phét, nhưng cân nhắc đến những công tích vĩ đại kia của hắn, Đan nhi cũng không ghét.
Mặc dù Đan nhi đối với bài giảng có chút hứng thú, nhưng giờ phút này nàng căn bản không có tâm tình nghe giảng.
Dừng lại trong đám người một hồi, than nhẹ một tiếng, liền từ trong đám người ly khai, lặng yên rời đi.
- Bệ hạ, Đan nhi bất hiếu, lại không nghe lời ngươi nói. Đan nhi đáp ứng ngươi, đây là lần cuối cùng. Nếu như lần này trở về, vẫn nghe không được tin tức của hắn, Đan nhi liền tuyệt niệm tưởng, thanh thản ổn định ở Khổng Tước Thánh Sơn tu đạo, làm bạn với con gái, phụng dưỡng lão nhân gia ngài. Chỉ mong bệ hạ ngài cũng có thể gặp dữ hóa lành, ngày khác có ngày tụ họp.
Trong nội tâm Đan nhi nhẹ lẩm bẩm, phiêu nhiên đi ra Lưu Ly Vương Thành.
Trên bục giảng, Giang Trần tâm thần thất thủ một lát, gợn sóng dần dần bình tĩnh, lại về tới trạng thái bình tĩnh tự nhiên. Điển cố về phương diện đan đạo, hắn cũng hạ bút thành văn, nội dung đã khôi hài, lại không thiếu tính tìm kiếm cái lạ, làm cho người nghe thỏa mãn.
Giang Trần nói một lúc lâu, mới chậm rãi kết thúc công việc.
- Chư vị, chuyện phiếm đến đây. Tiếp đến, Bổn thiếu chủ sẽ giải đáp vấn đề của mọi người. Cơ hội hỏi có hạn, ta cũng hi vọng mọi người có thể hỏi một ít vấn đề tương đối hàm lượng. Chớ lãng phí cơ hội tốt. Ân, ngoài ra còn nhấn mạnh một câu, cơ hội hỏi, mỗi người nhiều lắm chỉ có một lần. Đã hỏi qua, liền không thể hỏi lần nữa.
Ngụ ý, Giang Trần ý bảo mọi người không nên hỏi một ít vấn đề đồ chơi con nít, phải quý trọng cơ hội duy nhất.
Cái khâu này, đám tán tu có thể nói là chờ mong đã lâu.
Khâu này, không riêng gì tán tu chờ mong đã lâu, dù những khách mời kia, cũng trông mong rất lâu.
Tuy bọn hắn có ít người đối với Giang Trần tự cho mình là đan đạo đệ nhất nhân rất không thoải mái, cảm thấy hắn tuổi trẻ khinh cuồng. Thế nhưng mà bọn hắn tìm không thấy lý do thích hợp đến phản bác.
Khỏi cần phải nói, Tùng Hạc Đan, Đế Lăng Đan kia, liền đủ để đặt Chân thiếu chủ này ở địa vị cực cao.
Hơn nữa, Chân thiếu chủ còn phát ra ngoan thoại, ai không phục, cứ việc đến tìm hắn luận bàn.
Muốn nói ở thế giới đan đạo, cự đầu vô số, bất kể là sinh động, hay đã lánh đời, vô luận cự đầu đan đạo nào, cơ hồ không ai dám phóng loại khoác lác này.
Loại khí khái ta mặc kệ hắn là ai kia, nói ra ngược lại là hào tình vạn trượng, rất sảng khoái. Thế nhưng phải trả cái giá rất lớn.
Vạn nhất có người thật sự khó chịu tìm tới tận cửa, dưới luận bàn đánh bại ngươi, vậy liền thân bại danh liệt.
Cũng chỉ có loại người tuổi trẻ như Chân thiếu chủ, nghé con mới đẻ không sợ cọp, người trẻ tuổi lấy được chút thành tích, thì có điểm không ai bì nổi.
Bất quá nói trở lại, người trẻ tuổi lông bông một ít, cũng có tiền vốn lông bông. Người trẻ tuổi lông bông có một chỗ tốt, là mặc dù bị đánh bại, cũng không sao cả.
Tuổi trẻ ai không thất bại.
Thật có thể để cho những lão quái vật lánh đời kia ra giáo huấn hắn một chầu, nói không chừng Chân thiếu chủ này càng thêm đắc ý.
Đây là suy nghĩ trong nội tâm của đại bộ phận cự đầu hiện tại.
Bọn hắn căn bản không biết, Giang Trần nói lời này, đều là trải qua nghĩ sâu tính kỹ.
Hiện trường đến vô số tán tu, có thể có được cơ hội hỏi, cuối cùng sẽ không nhiều.
Nhóm đầu tiên mười danh ngạch, đã xác định người lựa chọn.
Tán tu chiếm chín danh ngạch, còn có một danh ngạch cho khách mời.
- Chân thiếu chủ, ta có một vấn đề. Ta muốn hỏi một chút, hôm nay thế giới đan đạo của Nhân loại cương vực chúng ta, ngươi bội phục nhất là vị tiền bối nào?
Vấn đề này, căn bản không có bất luận kỹ thuật hàm lượng gì, hoàn toàn là bát quái.
Vấn đề này vừa nói ra, hiện trường đều cười vang. Hiển nhiên mọi người đối với vấn đề này là phi thường yêu thích.
Thậm chí cảm thấy được, vấn đề này có lẽ so với vấn đề chính nhi bát kinh kia còn càng thú vị.
Giang Trần vốn muốn trực tiếp cự tuyệt, nhưng thấy mọi người thiện ý cười ha hả như vậy, liền biết rõ đám tán tu rất ưa thích bát quái.
Nếu tất cả mọi người đã muốn mượn cơ hội này bát quái thoáng một phát, liền dứt khoát thỏa mãn bọn hắn, thuận theo tự nhiên a.
Giang Trần cười cười:
- Ta ở thế giới đan đạo, còn không có cùng bao nhiêu tiền bối đan đạo quen biết. Tiền bối cao nhân, cũng chưa từng bái phỏng qua ai. Muốn nói ta bội phục nhất, tạm thời là không có. Bất quá thiên tài tuổi trẻ ta thưởng thức, ngược lại có hai cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.