Chương trước
Chương sau
- Ngươi phải làm chủ cho chúng ta a. Long Hổ Phong Vân Hội lần này, chúng ta là hướng về phía danh tiếng của ngài đến. Đấu giá hội kia, vì cái gì không để cho chúng ta tham gia?
- Phải a? Đồ đạc của chúng ta, cũng không kém nha. Để ở phòng đấu giá nào, đều sẽ có người đoạt. Vì cái gì đến chỗ các ngươi, lại ngay cả trúng cử cũng không được.
Giang Trần mỉm cười tự nhiên, nghe bọn hắn tố khổ.
- Chư vị, danh sách này là Bổn thiếu chủ tự mình tuyển chọn. Đồ đạc của các ngươi hoàn toàn chính xác không tệ. Nhưng mà đấu giá hội thời gian có hạn, quy cách cực cao. Đồ đạc của các ngươi bị loại xuống, đó là bởi vì có bảo vật tốt hơn của các ngươi được chọn trúng.
Giang Trần kiên nhẫn giải thích.
- Chân thiếu chủ, ngươi như vậy là tổn thương chúng ta rồi.
- Đúng vậy a, bảo vật trúng cử đến cùng cao cấp đến cỡ nào? Ta cũng không tin, bảo vật của ta sẽ không bằng bọn hắn?
- Chân thiếu chủ, chúng ta yêu cầu công khai.
Giang Trần thản nhiên nói:
- Bảo vật trúng cử, hiện tại không thể công bố. Ngày mai ở hiện trường đấu giá hội, chư vị sẽ gặp được. Quy tắc như thế, chư vị không cần tranh cãi.
Những người này còn muốn dong dài, Tiêu Vân ở sau lưng Giang Trần lại nhướng mày, quát:
- Như thế nào? Có phải thấy Chân thiếu chủ quá hòa thiện, nên các ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước hay không?
- Chân thiếu chủ là phương chủ sự, hắn muốn chọn bảo vật gì, là tự do của hắn. Các ngươi cho rằng có thể lôi cuốn cách nghĩ của Chân thiếu chủ sao?
Hòe Sơn Nhị Tiêu ở tán tu giới, cũng coi như là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh. Hơn nữa xưa nay còn có chút hung danh, hắn vừa mới mở miệng, lập tức trấn trụ những người kia.
- Chân thiếu chủ, chúng ta đều không dễ dàng a. Rất khó gặp được người chịu thay tán tu chúng ta suy nghĩ như ngài. Nếu như bỏ qua lần này, tiếp theo…
- Ai…
- Đúng vậy a, Chân thiếu chủ, van cầu ngươi, lại thêm một ngày đấu giá a.
- Câm miệng.
Tiêu Vân giận dữ mắng mỏ.
Giang Trần khoát tay áo:
- Chư vị, Bổn thiếu chủ thừa nhận, những vật của các ngươi, đều đạt đến Thiên cấp, có chút thậm chí còn là Bổn thiếu chủ xem xét qua. Bất quá, sở dĩ Bổn thiếu chủ loại bỏ, cũng là có nguyên nhân. Những thứ tốt của các ngươi, so với bảo vật khác, không có bất kỳ ưu thế đáng nói. Hơn nữa ở Tu Luyện Giới, cũng không phải loại rất thưa thớt. Bởi vì cái gọi là vật dùng hiếm liền quý. Ngày mai đấu giá hội cấp độ rất cao. So sánh với nhau, đồ đạc của các ngươi sẽ có vẻ hết sức bình thường. Đến lúc đó hiệu quả đấu giá không đạt được, giá trị bảo vật của các ngươi cũng rất khó thể hiện ra.
Giang Trần nói là lời nói thật. Bảo vật tầm đó, cấp độ đồng dạng, sản xuất tương đối nhiều, cùng tương đối thưa thớt, tự nhiên là cái thứ hai càng có lực hấp dẫn, đây là quan hệ cung cầu quyết định.
Những bảo vật đào thải kia, không thể nói là hàng ven đường, nhưng cũng không phải loại có thể ngộ nhưng không thể cầu. Ở khâu đấu giá hội, tài lực của mọi người, trên cơ bản đều tập trung ở những bảo vật hi hữu. Bảo vật tương đối thông thường, giá cả nhất định không thể cao, thậm chí có khả năng xuất hiện tình huống lưu phách.
Giang Trần giải thích như vậy, những tán tu kia không khỏi cũng có chút uể oải.
- Chư vị, lão phu nói hai câu.
Vô Song Đại Đế mở miệng.
- Không có quy củ, không thành phương viên. Chân thiếu chủ tổ chức tán tu đại hội này, trước trước sau sau hao phí rất nhiều tinh lực. Hắn tự nhiên phải phụ trách lần tán tu đại hội này. Bảo vật của các ngươi, Chân thiếu chủ nhất định là đứng trên góc độ công bình sàng chọn. Loại bỏ bảo vật của các ngươi ra khỏi danh sách đấu giá, cũng không phải hắn tư tâm, mà là cân nhắc cho các ngươi. Các ngươi có được một kiện bảo vật không dễ dàng, vạn nhất lưu phách, đối với giá trị bảo vật của các ngươi cũng là một loại suy yếu. Hơn nữa, các ngươi có thứ tốt, còn sợ về sau bán không được sao? Chẳng lẽ các ngươi coi tán tu đại hội này trở thành cơ hội để các ngươi phất nhanh? Đồ vật bình thường, nếu như không phải hi hữu, giá cả quả quyết là không thể nào quá cao.
Vô Song Đại Đế đức cao vọng trọng, hắn nói, so với Hòe Sơn Nhị Tiêu đe dọa thì càng có sức thuyết phục.
Những tán tu kia nghe được Vô Song Đại Đế nói như vậy, cẩn thận tưởng tượng, không thừa nhận cũng không được Vô Song Đại Đế nói rất có lý.
Nếu như bảo vật ở trên đấu giá hội không đủ xuất chúng, vạn nhất lưu phách, nhất định sẽ suy yếu giá trị, ngược lại được không bù mất.
- Chân thiếu chủ, chúng ta cũng biết ngươi từ trước đến nay công chính. Khó được ngươi chịu cân nhắc cho tán tu chúng ta như thế. Chúng ta cả gan ủy thác Chân thiếu chủ giúp chúng ta nghĩ cái biện pháp.
- Đúng, đi địa phương khác, những người kia chỉ tìm cách ép giá, không có mấy nhà có thể chính thức công đạo. Chân thiếu chủ, chúng ta chỉ tin được ngươi. Nếu không ngài ra tay, thu mua những vật này của chúng ta.
Lời này lập tức thắng được tất cả mọi người cộng minh.
- Đúng vậy, Chân thiếu chủ, người khác chúng ta không tin nổi, những bảo vật này, chúng ta liền giao dịch cho Chân thiếu chủ. Dù để cho Chân thiếu chủ ngài lợi nhuận một chút, cũng không sao.
- Đúng vậy, chỉ cần đừng để cho chúng ta thua thiệt quá nhiều, chúng ta đều nhận.
- Các ngươi choáng váng sao, Chân thiếu chủ như thế nào sẽ để cho chúng ta thiệt thòi?
Những tán tu này, kỳ thật mỗi một cái đều là nhân vật thập phần tinh tế. Nói gần nói xa, kỳ thật đều hi vọng Giang Trần có thể cho bọn hắn một cái giá công chính, thu những vật này.
Giang Trần nhìn danh sách, những vật này, ngược lại đều là đồ vật không tệ. Bất quá tổng cộng có bốn mươi kiện, dùng khẩu vị của hắn, là thực nuốt không trôi.
Bất quá, hiện tại hắn hiển nhiên cầm không ra nhiều Linh Thạch như vậy, hơn nữa, những vật này với hắn mà nói, rất nhiều không phải nhu yếu phẩm.
Giang Trần nhìn thoáng một phát, những bảo vật này, đều là Thiên cấp. Theo như một cây Thiên cấp Linh Dược bình thường đến cân nhắc, ít nhất cũng phải 3000 vạn.
Giang Trần thu mua Bát Bảo Chân Trùng Thảo, hắn bỏ ra giá trên trời. Đó là bởi vì Bát Bảo Chân Trùng Thảo kia ở trong tay hắn có thể sinh ra giá trị gấp bội.
Về phần những vật này, mặc dù có chút có thể sinh ra giá trị, nhưng mà biên độ không lớn. Hơn nữa rất nhiều đều là tiêu hao phẩm.
Muốn thu mua xuống, cũng phải cần mười ức.
Chứng kiến những tán tu này cả đám ánh mắt sáng quắc, Giang Trần biết rõ, đối với những tán tu này mà nói, bảo vật trong tay bọn hắn, chính là tất cả thân gia tánh mạng. Là bảo đảm kiếp sống võ đạo lớn nhất của bọn hắn.
Những tán tu này, đại đa số đều là Thánh cảnh, cũng có mấy cái là cường giả Hoàng cảnh.
Mấy cường giả Hoàng cảnh thì tương đối bình tĩnh một ít, nhưng mà những tán tu Thánh cảnh kia, cả đám đều tràn ngập chờ mong.
Đối với bọn họ mà nói, thứ đáng giá trên người cũng không nhiều. Một kiện này, là mệnh căn của bọn hắn. Là hi vọng lớn nhất của bọn hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.