Chương trước
Chương sau
Tu vi bực này, ở tán tu giới cũng coi như là tồn tại hàng đầu.
Nhìn ra được, bốn người này đều rất cẩn thận. Người cầm đầu niên kỷ hơi lớn, lại mất một con mắt, nhãn cầu chỉ có tròng trắng, không có tròng đen. Chỉ là hắn không dùng vật gì che lấp chỗ thiếu hụt của mình, mà tùy ý mắt trái bạo lộ ra bên ngoài.
Làm cho hắn nhìn về phía trên, lộ ra có chút cổ quái.
- Đào Sơn tứ kiệt bái kiến Chân thiếu chủ.
Thủ lãnh bạch mục kia, hướng Giang Trần thi lễ.
Tiêu Vân tiến đến bên tai Giang Trần nói mấy câu, hiển nhiên là giới thiệu Đào Sơn tứ kiệt này.
- Thiếu chủ, Đào Sơn tứ kiệt này, tính toán là nhân vật của tán tu giới, làm người chính trực, bất quá tính tình cẩn thận, thuộc về chủng loại đặc lập độc hành trong tán tu.
Giang Trần nghe được Tiêu Vân giới thiệu, trong nội tâm cũng có ngọn nguồn.
- Bốn vị, đến nơi này, liền không cần đa lễ. Có bảo vật gì, là cần xem xét đánh giá, hay là muốn cùng Bổn thiếu chủ giao dịch?
Bạch mục thủ lãnh kia khẽ gật đầu:
- Là muốn cùng Chân thiếu chủ làm một giao dịch.
- A?
Giang Trần khẽ mỉm cười.
- Không biết bốn vị có vật gì tốt?
- Bát Bảo Chân Trùng Thảo.
Bạch mục thủ lãnh kia lời ít mà ý nhiều?
- Ân? Có thể đánh giá không?
Giang Trần nghe năm chữ kia, cũng là tim đập thình thịch.
- Mời xem.
Bạch mục thủ lãnh kia phất tay, một cây Linh Dược như trùng như thảo, liền xuất hiện ở trước mặt Giang Trần.
Giang Trần tinh tế đánh giá, lông mày khẽ động:
- Thứ tốt, năm rất đủ.
- Bằng hữu, ra giá đi.
Giang Trần là người biết hàng, thứ này, đích thật là Bát Bảo Chân Trùng Thảo, hơn nữa phẩm chất rất tốt.
- Chân thiếu chủ, Bát Bảo Chân Trùng Thảo này, không chỉ một cái.
- A? Có bao nhiêu?
Giang Trần lập tức hào hứng.
Hắn thu mua Bát Bảo Chân Trùng Thảo này, hiển nhiên là có thâm ý. Hơn nữa còn rất hữu dụng. Nghe khẩu khí của người này, tựa hồ không chỉ có một cây Bát Bảo Chân Trùng Thảo.
- Hai mươi sáu cây.
Người nọ nói ra số lượng, thiếu chút nữa để cho Giang Trần phun trà trong miệng ra.
Hai mươi sáu? Con số này làm cho Giang Trần chấn kinh rồi.
- Ngươi xác định có nhiều như vậy?
Biểu lộ của Giang Trần cũng ngưng trọng lên.
- Phi thường xác định.
Bạch mục thủ lĩnh kia cũng rất sảng khoái, vậy mà từng bước từng bước lấy ra, trực tiếp bày ra hai mươi sáu gốc Bát Bảo Chân Trùng Thảo ở trước mặt Giang Trần.
Hai mươi sáu cây Bát Bảo Chân Trùng Thảo bày ở trước mặt Giang Trần, lực trùng kích là rất lớn.
Tuy vật ấy không hi hữu như Thiên Địa Lăng Vân Chi, nhưng thoáng cái tìm được nhiều như vậy, cơ hồ là không thể nào.
Cũng như Thiên Oánh Thảo lúc trước, Lưu Chấn thoáng cái lấy ra nhiều Thiên Oánh Thảo như vậy, cũng làm cho Giang Trần vô cùng chấn động.
Cùng lý, Bát Bảo Chân Trùng Thảo này ở trên trình độ nhất định, so với Thiên Oánh Thảo còn trân quý hơn một ít. Hơn nữa càng khó thai nghén hơn một ít.
Thiên Oánh Thảo cuối cùng là linh thảo, vào thời đại Thượng Cổ, vẫn có người có thể đào tạo được.
Thế nhưng mà, Bát Bảo Chân Trùng Thảo này, lại cần tám loại kỳ trân dị trùng ký sinh mà thành, rất không dễ dàng thai nghén, cho nên vật ấy luận trình độ hiếm có, kỳ thật không sai biệt Thiên cấp Linh Dược.
Chỉ là, tựa hồ Thần Uyên Đại Lục không có đào móc ra công dụng chính thức của Bát Bảo Chân Trùng Thảo, ở trên phân loại đẳng cấp Linh Dược, chỉ đem Bát Bảo Chân Trùng Thảo này phân thành chuẩn Thiên cấp, còn không phải Thiên cấp Linh Dược chân chính.
Giang Trần nhìn hai mươi sáu gốc Bát Bảo Chân Trùng Thảo kia, trong lòng cũng có chút rung động.
- Đúng vậy, đều là Bát Bảo Chân Trùng Thảo hàng thật giá thật. Bốn vị bằng hữu, đại thủ bút a.
Giang Trần tán thưởng, trong mắt cũng không che dấu thưởng thức chút nào.
Giang Trần diễn xuất, làm cho trong nội tâm Đào Sơn tứ kiệt đại định.
Sở dĩ bọn hắn không có tìm Giang Trần, là lo lắng Giang Trần sẽ ác ý ép giá. Thẳng đến sau phong ba Thiên Địa Lăng Vân Chi, Đào Sơn tứ kiệt mới chính thức yên tâm.
- Chân thiếu chủ, những Bát Bảo Chân Trùng Thảo này, có thể nhập pháp nhãn của ngài không?
Bạch mục thủ lĩnh kia nhìn Giang Trần.
- Bằng hữu ý định toàn bộ giao dịch cho Chân mỗ?
Giang Trần hỏi.
- Một hàng không bán hai chủ, chúng ta tìm Chân thiếu chủ, là tin được ngươi. Mời Chân thiếu chủ cho chúng ta cái giá.
- Vẫn là các ngươi ra giá a. Chỉ cần giá cả hợp lý, ta không nói hai lời, thu mua tất cả.
Giang Trần cũng rất thoải mái.
Đào Sơn tứ kiệt nhìn nhau, cả đám đều có chút khó xử.
Bạch mục thủ lãnh kia dừng một chút, mới hơi xấu hổ nói:
- Chân thiếu chủ, không nói gạt ngươi, Bát Bảo Chân Trùng Thảo này, chúng ta cũng từng lấy đi Đan Hỏa Thành xem xét qua. Bọn hắn ép giá rất lợi hại. Ở chỗ bọn hắn, giá cả của Bát Bảo Chân Trùng Thảo chỉ bằng Địa cấp Linh Dược bình thường. Thế nhưng mà Bát Bảo Chân Trùng Thảo này, dù sao cũng là chuẩn Thiên cấp Linh Dược. Chúng ta nghe nói Chân thiếu chủ thu mua vật ấy, hơn nữa giá cả còn cao. Cho nên...
Giang Trần biết rõ bọn hắn băn khoăn, cười nói:
- Yên tâm, ta sẽ không ép giá. Bát Bảo Chân Trùng Thảo này, ta sẽ cho các ngươi giá của Thiên cấp Linh Dược.
- Thật sao?
Đào Sơn tứ kiệt đều sững sờ, bọn hắn tuyệt đối không thể tưởng được, Chân thiếu chủ sẽ dễ nói chuyện như vậy?
Trong lúc nhất thời, những người này đều giật mình không thôi.
- Theo như giá cả thị trường bình thường, Thiên cấp Linh Dược, từ 5000 vạn đến 12000 vạn tầm đó. Nếu như bán đấu giá, vật trân quý, đập đến hai ba ức cũng có thể.
Giang Trần cười cười, nhìn hai mươi sáu gốc Bát Bảo Chân Trùng Thảo kia:
- Bất quá số lượng nhiều như thế, sẽ rất khó hình thành cục diện đầu cơ kiếm lợi. Cho nên, Bát Bảo Chân Trùng Thảo này, lấy một trăm triệu một cây đến thu mua, không biết chư vị có thể tiếp nhận không?
Đào Sơn tứ kiệt nghe vậy, sắc mặt đều đại biến.
Nhìn lẫn nhau, đều toát ra vẻ khó tin.
Một trăm triệu một cây? Đây quả thực là bánh từ trên trời rớt xuống a. Phải biết rằng, một cây Thiên cấp Linh Dược bình thường, giá thấp nhất chỉ khoảng 3000 vạn.
Mà Bát Bảo Chân Trùng Thảo này, cũng không quá đáng là chuẩn Thiên cấp Linh Dược. Tâm lý của bọn hắn mong muốn, chỉ là 2000 vạn một cây mà thôi.
Mấu chốt nhất là, Đan Hỏa Thành đã từng mở giá cho bọn hắn, chỉ có 1000 vạn để cho người tức lộn ruột. Đây cũng là nguyên nhân bọn hắn một mực không chịu bán đi.
Tâm lý của bọn hắn mong muốn, là 2000 vạn. Nếu như Chân thiếu chủ dễ nói chuyện, thậm chí 1500 vạn một cây bọn hắn cũng sẽ bán.
Thế nhưng mà Chân thiếu chủ trực tiếp cho bọn hắn một trăm triệu một cây. Cái này là gấp mấy lần a.
- Chân thiếu chủ, cái này... là thật?
Bạch mục thủ lãnh coi như là người kiến thức rộng rãi, thế nhưng mà lúc này cũng thấy đầu óc ông ông ông.
- Chỉ cần chư vị gật đầu, sinh ý này liền tính toán hoàn thành. Giá tiền của bổn thiếu chủ, đã rất công đạo. Tin tưởng các ngươi ở địa phương khác, nhất định không có người ra cái giá tiền này. Thậm chí một nửa, cũng chưa hẳn có.
Tuy Giang Trần không điều tra qua, nhưng cũng biết có chuyện như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.