Chương trước
Chương sau
̀ng thế san bằng tỉ số. (1)
Tuy rằng ít, nhưng mà thế giới võ đạo không thiếu cái lạ, chắc chắn sẽ có một ít thiên tài đặc thù, lấy yếu thắng mại, vượt cấp khiêu chiến. Thậm chí là quét ngang đối thủ, trong lịch sử cũng không thiếu loại tình huống này.
Nhưng mà từ chỉnh thế mà nói, loại chuyện này cuối cùng cũng là số ít, là tồn tại giống như lông phượng sừng lân. Bình thường mỗi một lần xuất hiện được người ta trắng trợn tung hô, trở thành đề tài, mục tiêu cho những kẻ yếu nói chuyện và cố gắng, được người ta truyền bá uy danh khắp nơi.
Như vậy một khi xuất hiện, đều được coi là kỳ tích.
Huy Đan Vương này ở phương diện thực lực tổng hợp quả thực vô cùng xuất chúng. Nhưng mà ở phương diện võ đạo, hiển nhiên hắn cũng không phải là loại người có thể chế tạo kỳ tích.
Điều quan trọng nhất chính là Vô Song đại đế cũng không phải là loại đại đế vừa mới vào Đế cảnh, hắn cũng thành danh đã lâu, trong các đại đế cũng thuộc về tồn tại vô cùng thâm niên.
Hắn là người có thể trở thành lãnh tụ trong giới tán tu, sao há có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy?
Huy Đan Vương này trước khi xuất chiến có lẽ trong còn có chút chờ mong, chờ mong mình sáng tạo kỳ tích. Nhưng khi hắn chính thức chiến đấu với Vô Song đại đế, hắn mới bi ai phát hiện ra, suy nghĩ hắc mã của mình ngây thơ và vô tri tới mức nào.
Đây căn bản không phải là cùng một cấp bậc, không phải là tồn tại mà hắn có thể chống lại.
Trước khi xuất chiến, Tu La đại đế cũng ban cho hắn Đế Lâm ngự giáp phù, cũng ban cho hắn Đế Lâm Chân cương phù, để cho hắn trong thời gian ngắn hai mặt công thủ đều miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn đại đế.
Thế nhưng mà khi hắn chính thức giao thủ với Vô Song đại đế, hắn lại do dự.
Đế Lâm Ngự giáp phù và Đế Lâm Chân cương phù quả thực quá mức trân quý. Vốn hắn định dùng, thế nhưng hiện tại nghĩ lại, thực sự nhất định phải dùng sao?
Nhìn tình hình này, cho dù có dùng, nhiều lắm cũng chỉ chèo chống được mấy thời thần. Thế nhưng mà thi đấu võ đạo chỉ có thời gian hai thời thần.
Cũng nói là, cho dù hắn muốn miễn cưỡng chống lại, kéo dài tới khi kết thúc, nhận được kết quả hòa, bất phân thắng bại thì cũng phải cố gắng kéo dài tới hai thời thần mới được.
Thế nhưng mà hai thời thần này, hắn có thể chống đỡ được hay sao?
Hiển nhiên là chuyện không có khả năng.
Không nói trước thân thể của hắn có chịu đựng được Đế Lâm Ngự giáp phù và Đế Lâm Chân cương phù đồng thời thi triển hay không, cho dù chịu đựng được, hai loại phù lật này cũng chỉ có tác dụng trong vòng một thời thần.
Quá một thời thần, đằng sau còn có một thời thần nữa. Đến lúc đó chèo chống thế nào? Bằng vào thân thể huyết nhục của hắn sao? Một Hoàng cảnh cửu trọng đỉnh phong, muốn đối kháng với đại đế thành danh mấy ngàn năm?
Đây quả thực là nói chuyện hoang đường, viển vông.
Huy Đan Vương tuy rằng thiên phú võ đạo không tồi, thế nhưng nhưng phương diện võ đạo, cuối cùng hắn cũng không phải loại thiên tài siêu nhất lưu. Từ trước tới nay không có bất kỳ vốn liếng vượt cấp khiêu chiến nào.
Trước mặt Vô Song đại đế vượt cấp khiêu chiến? Huy Đan Vương quả thực không có loại lực lượng như vậy.
Trên thực tế, Tu La đại đế thấy tình cảnh này cũng hoàn toàn nhìn ra được. Trước mặt Vô Song đại đế, HUy Đan Vương tuy rằng có thực lực võ đạo rất không tồi, thế nhưng tuyệt đối không có bất kỳ phần thắng nào. Cho dù chống lại hai thời thần cũng là hy vọng xa vời. Trừ phi Huy Đan Vương này có át chủ bài nghịch thiên không có thi triển.
Chiến đấu tiếp tục tiến hành.
Vô Song đại đế vừa mới ra tay, tuy rằng không tới mức dùng tuyệt chiêu ẩn dấu, thế nhưng công kích vô cùng mạnh mẽ, lĩnh vực Đế cảnh thi triển ra, lập tức nắm quyền chủ động trận chiến trong tay.
Vài lần ra tay, Vô Song đại đế đã triệt để khống chế cuộc chiến.
Nhìn thấy Vô Song đại đế đại phát thần uy, Tứ đại hoàng giả của Khổng Tước thánh sơn trong lòng cũng cảm thấy có chút an ủi, đồng thời trong lòng còn cảm thấy khiếp sợ cực kỳ.
- Đại đế chính là đại đế, Huy Đan Vương kia ở trước mặt hắn giống như một đứa trẻ vậy.
- Đó là đương nhiên. Mọi người luôn nói Vô Song đại đế là một trong những người đứng đầu giới tán tu. Lại không thể tưởng tượng được tu vi võ đạo hắn lại sâu như vậy. Tuy rằng còn chưa thi triển tuyệt chiêu, thế nhưng tu vi võ đạo của hắn dường như không kém Khổng Tước đại đế bệ hạ là bao a.
Khổng Tước đại đế chính là đại đế cao cấp nhất bát vực.
Vậy mà Vô Song đại đế này cơ hồ có thể so với Khổng Tước đại đế, điều này quả thực vô cùng không tồi.
- Ván này Vô Song đại đế nhất định thắng rồi.
Đa Mai minh hoàng dùng giọng chắc cawhns nói.
- Đúng vậy, Vô Song đại đế thắng ván này, chúng ta có thể duy trì cục diện bốn bốn.
Trấn Tuế Minh Hoàng cũng cười nói.
Dã Hồ Minh Hoàng lại cười khổ:
- Vô Song đại đế thắng ván này, ta không chút nghi ngờ nào. Chỉ là nhị vị có từng nghĩ tới hay không? Trừ ván của Vô Song đại đế ra, ba ván khác, cho dù là Vân Trung huynh cũng không có nắm chắc tuyệt đối. Chân thiếu chủ tuy rằng là kỳ tài ngút trời, thế nhưng chống lại Tu La đại đế, cuối cùng vẫn là...
Dã Hồ Minh Hoàng nói được một nửa lại không có nói tiếp, hiển nhiên cuộc chiến này tuy rằng nhìn như có thể san bằng tỷ số. Thế nhưng trên thực tế đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói vẫn là bất lợi.
Trấn Tuế Minh Hoàng nói:
- Chúng ta cũng không cần quá bi quan, Chân thiếu chủ thoạt nhìn như đã tính trước. Nói không chừng thiếu chủ còn át chủ bài gì thì sao? Nói không chừng Hoàng Nhi tiểu tỷ có thể chiến thắng Lý Kiến Thành kia nha. Thế giới võ đạo, tất cả đều có thể.
Dã Hồ Minh Hoàng nhìn Hoàng Nhi tiểu tỷ phía xa, lại nhìn Lý Kiến Thành. Thấy thế nào cũng không nhìn ra Hoàng Nhi tiểu tỷ này có thực lực chiến thắng Lý Kiến Thành.
Ngay cả Chân thiếu chủ ở phương diện võ đạo cũng chưa hẳn đã là đối thủ của Lý Kiến Thành a.
Cũng không phải là bọn họ xem thường Chân thiếu chủ. Lúc trước ở Thiếu Chủ bảng, Lý Kiến Thành là người đứng đầu Thiếu chủ bảng, mà Chân thiếu chủ chỉ đứng thứ tám a.
Thứ tự cách biệt tuy rằng không thể nói gì, thế nhưng dù sao thời gian Chân thiếu chủ thành danh so với Lý Kiến Thành ngắn hơn rất nhiều, tuổi cũng nhỏ hơn một đoạn.
Nếu nói Chân thiếu chủ ở phương diện võ đạo, có lẽ thực sự không bằng Lý Kiến Thành.
Bên Tu La đạo tràng, Lý Kiến Thành cau mày nói:
- Sư tôn, không phải người thưởng Đế Lâm Ngự giáp phù và Đế Lâm Chân cương phù cho Huy Đan Vương sao? Sao hắn lại không dùng?
Tu La đại đế cười nhạt một tiếng mà không nói gì. Hắn có thể hiểu rõ tâm tình của Huy Đan Vương. DÙ sao đều thắng không nổi. Đoán chừng Huy Đan Vương kia cũng không cam lòng dùng hai phù lật kia.
Quả nhiên sau khi đấu vài chiêu, Huy Đan Vương kia lớn tiếng hô:
- Khoan đã, Vô Song đại đế, tại hạ kỹ không bằng ngươi, ván này ta nhận thua.
Huy Đan Vương tự mình biết mình, hắn biết rõ, nếu tiếp tục chiến đấu, không cần thời gian một phút đồng hồ, hắn tất sẽ khó được cái mạng nhỏ của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.