Chương trước
Chương sau
- Ân, người trẻ tuổi không kiêu ngạo không tự ti, thành công lại không đắc chí, chỉ bằng vào điểm này, Thiệu công tử liền không phải nhân vật tầm thường.
- Giáo chủ đại nhân quá khen.
Nước trà dâng lên, sau khi trải qua khách khí, thăm dò, Đại giáo chủ mới tiến vào chủ đề:
- Nghe nói Thiệu công tử là thiên tài đan đạo, Thanh Phượng Đan Vương đối với ngươi cũng rất tán dương. Lần này mời Thiệu công tử đến, là muốn nhờ Thiệu công tử ra một phần lực, nhìn xem Nguyệt Thần Bảo Thụ của Nguyệt Thần Giáo xảy ra vấn đề gì, vì sao mấy năm gần đây, lá cây rụng đi rất nhiều. Thoạt nhìn tựa hồ đang già yếu.
Giang Trần buông ly trà:
- Mắt thấy mới là thật, trước đi xem a.
Nguyệt Thần Giáo đối với loại phong cách cụ thể của Giang Trần, vẫn là rất thưởng thức.
Đại giáo chủ tự mình dẫn đường, dẫn Giang Trần đi chỗ Nguyệt Thần Bảo Thụ.
Luận to lớn, Nguyệt Thần Bảo Thụ còn không lớn bằng Bảo Thụ Tông Xan Hà Bảo Thụ. Bất quá luận phẩm chất luận cấp độ, hiển nhiên là không biết gấp Xan Hà Bảo Thụ bao nhiêu lần.
Giang Trần nhìn Nguyệt Thần Bảo Thụ, cũng chậc chậc tán thưởng:
- Nguyệt Thần Bảo Thụ là Thuần Âm chi thụ nhất đẳng thiên hạ, khó trách Nguyệt Thần Giáo có thể truyền thừa lâu như vậy, đều là công lao của nó a.
Giang Trần khen ngợi hai câu, vòng quanh Nguyệt Thần Bảo Thụ đi vài vòng. Bắt đầu kiểm tra đo lường. Kiểm tra đo lường thông thường, kỳ thật bọn người Thanh Phượng Đan Vương đã sớm làm qua.
Bất quá tam đại giáo chủ đều không có ngăn trở cử động của Giang Trần, chỉ là đứng ở bên cạnh không nói một lời, quan sát nhất cử nhất động của Giang Trần.
Sở học của Giang Trần, so với bọn người Thanh Phượng Đan Vương là phong phú hơn rất nhiều. Hạng mục kiểm tra đo lường của hắn, cũng phong phú hơn bọn người Thanh Phượng Đan Vương rất nhiều.
Bất quá, các loại kiểm tra đo lường thông thường, đều không có bất cứ vấn đề gì.
Kể cả không khí, thổ nhưỡng, phong thuỷ, cùng với các loại hoàn cảnh quanh thân, đều không có bất kỳ tình huống dị thường. Nói như vậy, cơ hồ có thể bài trừ tất cả nhân tố bên ngoài rồi.
Về phần nguyên nhân bên trong, Giang Trần cũng kiểm tra đo lường qua. Mặc dù Nguyệt Thần Bảo Thụ này có chút xu hướng suy tàn, nhưng từ vòng tuổi cùng bản thể cây cối biểu hiện ra xem, cũng không có đến thời điểm tiêu tan mất, rất rõ ràng là ở vào thời kì Sinh Mệnh lực còn tràn đầy.
Nguyên nhân bên trong là khẳng định không tồn tại.
Nguyệt Thần Bảo Thụ này căn bản không tồn tại vấn đề tuổi thọ đến kỳ.
Nhân tố bên ngoài, tất cả tình huống có khả năng xuất hiện, cũng bị Giang Trần bài trừ từng cái.
Cái này kì quái, Giang Trần có chút nhíu mày, nhìn Nguyệt Thần Bảo Thụ mà kinh ngạc ngẩn người. Nguyên nhân bên trong, nhân tố bên ngoài đều tìm không ra.
Hắn cơ hồ muốn hoài nghi, có phải người của Nguyệt Thần Giáo chủ động phá hủy Nguyệt Thần Bảo Thụ hay không. Nhưng khi nhìn bề ngoài của Nguyệt Thần Bảo Thụ, tựa hồ không có dấu vết phá hư a.
Cẩn thận tra tìm, căn bản không có bất luận manh mối phương diện này.
Giang Trần một thời ba khắc cũng có chút sờ không được ý nghĩ. Dùng học vấn của hắn, có thể nói con mắt xem xét, đại bộ phận vấn đề đều có thể nhìn ra.
Cái này còn là lần đầu tiên, dùng học vấn của hắn, lại sờ không được ý nghĩ.
Như vậy, vấn đề của Nguyệt Thần Bảo Thụ này, liền phi thường ẩn nấp rồi.
Khẽ thở dài một tiếng, Giang Trần lui trở lại, đi đến trước mặt những người của Nguyệt Thần Giáo kia.
- Như thế nào?
Ngữ khí của Đại giáo chủ hơi có chút vội vàng hỏi thăm.
Giang Trần nghĩ chỉ chốc lát, mới nói:
- Có lẽ ta nói như vậy, Đại giáo chủ sẽ cảm thấy ta là vì sự bất lực của mình kiếm cớ. Nhưng ta có thể minh xác nói cho các ngươi biết, bản thân Nguyệt Thần Bảo Thụ không tồn tại bất luận dấu hiệu già yếu cùng biến chất gì. Chu kỳ tánh mạng của nó, còn ở vào giai đoạn trung kỳ tràn đầy. Về phần nhân tố bên ngoài, các loại nhân tố bên ngoài, ta đều suy diễn qua, cũng đã bài trừ. Cho nên, ta có chút trăm mối vẫn không có cách giải.
Nguyên nhân bên trong, nhân tố bên ngoài, Giang Trần đều tìm không ra.
Thế nhưng mà, Nguyệt Thần Bảo Thụ đích thật là rụng rất nhiều lá cây, có chút ỉu xìu, sinh cơ hạ thấp.
Điểm này, Giang Trần không phủ nhận.
- Thế nhưng mà...
Giang Trần khoát tay áo:
- Ta biết rõ, Nguyệt Thần Bảo Thụ này đích thật là rụng lá, cũng hoàn toàn chính xác xuất hiện xu thế sinh cơ hạ thấp. Nguyên nhân, nhất định là có. Chỉ là, nguyên nhân này phi thường che giấu. Không phải nguyên nhân thông thường, thậm chí là nguyên nhân phi thường hiếm thấy. Đại giáo chủ, ta ở chỗ này quan sát một thời gian ngắn, các ngươi không ngại chứ?
Đại giáo chủ trầm ngâm một lát, cảm thấy Thiệu Uyên công tử này, tổng so với Kê Lang Đan Vương kia càng đáng tin cậy một ít.
Ít nhất, Thiệu Uyên công tử này nói mỗi một câu, đều phi thường minh xác, có sao nói vậy, sẽ không nói ẩn ẩn nấp nấp, để cho người cảm thấy chỉ tốt ở bề ngoài, lại căn bản không rõ ràng lắm hắn muốn biểu đạt cái gì.
Thiệu Uyên công tử này nói, các nàng đều có thể nghe hiểu, biết rõ hắn biểu đạt là cái gì.
Gật gật đầu, Đại giáo chủ mở miệng nói:
- Vậy thì vất vả Thiệu Uyên công tử rồi. Nguyệt Thần Bảo Thụ là bảo vật đồ đằng của Nguyệt Thần Giáo chúng ta. Nếu Thiệu Uyên công tử có thể phá giải bí ẩn trong này, Nguyệt Thần Giáo ta nguyện ý trả thù lao trên trời.
Giang Trần khoát tay áo:
- Sự tình thù lao nói sau. Không ngại, các ngươi có thể ly khai trước, lưu vài người ở chỗ này là được.
Đại giáo chủ trầm ngâm một lát, gật đầu nói:
- Tốt. A Viên, ngươi ở lại chỗ này, cùng Thiệu Uyên công tử thoáng một phát.
A Viên là một Thánh Nữ do Đại giáo chủ bồi dưỡng.
- Sư tôn, người ta còn có rất nhiều bài học. Nếu không, ngươi gọi những người khác a?
A Viên bị điểm trúng, lại có chút không vui.
Nàng xem Thiệu Uyên này, mặc dù có chút phong độ, nhưng nhìn bề ngoài, lại thường thường không có gì lạ, không có địa phương hấp dẫn người a.
Hôm nay diện mục của Giang Trần, đều là sau dịch dung, hắn không dịch dung mình sắc màu rực rỡ, cũng không có đem mình biến thành công tử phong độ nhẹ nhàng.
Cái này đối với nữ hài tử, nhất là thiếu nữ mà nói, xác thực khuyết thiếu lực hấp dẫn.
Giang Trần cũng lơ đễnh, chỉ là nhìn Nguyệt Thần Bảo Thụ, phảng phất không nghe thấy A Viên cự tuyệt.
- Ta lưu lại a.
Bỗng nhiên có người xung phong nhận việc.
Mọi người xem xét, lại là Từ Thanh Tuyền Thánh Nữ dưới trướng Nhị giáo chủ. Cũng là Thánh Nữ kiệt xuất nhất, tư chất tốt nhất thế hệ này của Nguyệt Thần Giáo.
Trong lúc nhất thời, những người khác đều có chút ngoài ý muốn.
Từ Thanh Tuyền này náo cái gì a? Nàng ngay cả Kê Lang Đan Vương cũng không nhìn trúng, lúc này lại xung phong nhận việc, đây là náo cái gì chứ?
- Thanh Tuyền, không nên hồ đồ.
Gần đây Nhị giáo chủ xem nam nhân như mãnh thú và dòng nước lũ, nhất là nam nhân muốn tiếp cận môn đồ đắc ý của nàng.
Từ Thanh Tuyền là truyền nhân nàng coi trọng nhất, nàng như thế nào nguyện ý để cho Từ Thanh Tuyền cùng nam nhân một mình ở chung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.