Chương trước
Chương sau
Lão gia hỏa này vô cùng lưu manh. 
Cái gọi là vươn tay không đánh người đang cười, Bộ Đan Vương này thành thành thật thật khuất phục, Giang Trần cũng không tiện gõ hắn. 
- Lão Bộ, xem ra ngộ tính ngươi không thấp a. Thái Huyền Tạo Mộng đan đã tìm hiểu xong rồi? 
Trong mắt Bộ Đan Vương hiện lên vẻ vui mừng: 
- Nếu không phải có sư tôn chỉ điểm, chỉ sợ lão Bộ ta đã hao tâm tổn phí mười đời người cũng chỉ có uổng công mà thôi. Học vấn đan đạo của sư tôn sâu như biển, lão Bộ vui lòng phục tùng. 
Trong lúc đó bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng cãi lộn. 
- Bộ lão nhân, ngươi đoạt sư tôn của ta lại còn không biết xấu hổ. Đã nói rồi, ta nhập môn sớm hơn ngươi, sau này ngươi phải gọi ta làm sư huynh. 
Nghe thấy thanh âm này đã biết người này nhất định là Lữ Phong Đan Vương, chính là kẻ già mà không nên nết kia. 
Lữ Phong Đan Vương sải bước đi tới, nhìn thấy Giang Trần cũng kêu lên: 
- Sư tôn à, người thực bất công. Những đan phương mà người cho ta, cộng lại đều không bằng Thái Huyền Tạo Mộng đan. Đây là đãi ngộ của đại sư huynh giống như ta sao? 
Lão ngoan đồng này mở miệng ngậm miệng đều tự cho mình là đại sư huynh. 
Bộ Đan Vương bên cạnh dở khóc dở cười, nếu tính toán theo thời gian nhập môn, Lữ Phong Đan Vương quả thực sớm hơn, tự gọi là Đại sư huynh dường như cũng không có gì là không ổn. 
Có Lữ Phong Đan Vương và Bộ Đan Vương phụ tá, trọng trách của Giang Trần nhẹ nhõm hơn nhiều. Đem một ít nội dung bài giảng giao cho hai người này trước, coi như là chia sẻ một ít nhiệm vụ giảng bài cho bọn họ. 
Bộ Đan Vương và Lữ Phong Đan Vương đều là Đan Vương nhất đẳng trong Lưu Ly vương thành, ngộ tính tự nhiên đều cực cao, Giang Trần tùy tiện chỉ điểm vài cái bọn họ đã thông suốt. 
Có hai người này hỗ trợ, Giang Trần cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. 
Nhưng mà Giang Trần cũng không dám để cho bọn họ giảng quá nhiều, dù sao mọi người đều muốn nghe Chân Đan Vương hắn giảng bài. Lại không phải muốn những người khác giảng. 
Giao hết cho Lữ Phong Đan Vương và Bộ Đan Vương, bỗng nhiên bên ngoài lại có người tới thông báo, nói là quán quân thi đấu đan tháp cầu kiến. 
Lâm Yến Vũ? 
Giang Trần vỗ đầu một cái, nhiều chuyện cho nên khiến cho hắn quên mất việc này. 
Nếu như nói cả Lưu Ly vương thành ai có thể khiến cho người trẻ tuổi tâm khí cao ngạo như Lâm Yến Vũ này dễ bảo, vậy thì chỉ có một mình Giang Trần. 
Bởi vì Giang Trần có hai tầng thân phận, đều là người có thể sai khiến được Lâm Yến Vũ. 
Thứ nhất hắn là ân nhân cứu mạng, ban đầu ở cửa man hoang, nếu như không phải Giang Trần giải vây cho Lâm Yến Vũ, chỉ sợ Lâm Yến Vũ ở trước mặt Yến Sơn lục lang đã bị thiệt thòi lớn. 
Thứ hai là thân phận Chân Đan Vương, đối với Chân Đan Vương, Lâm Yến Vũ càng tràn ngập sùng bái. Cũng không phải hắn sùng bái Chân Đan Vương mù quáng. Mà là bởi vì Chân Đan Vương đả bại Kê Lang Đan Vương không ai bì nổi. Mà Kê Lang Đan Vương lại là tử thù của Lâm Yến Vũ. 
Bộ Đan Vương đối với Lâm Yến Vũ mà nói có thể nói là không xa lạ gì, nhìn thấy thiên tài đan đạo trẻ tuổi lại ngoan ngoãn giống như cừu non đứng ở trước mặt Giang Trần, Bộ Đan Vương cũng có chút ngoài ý muốn. 
Trước khi Bộ Đan Vương trở thành môn hạ của Giang Trần, hắn là đại biểu của bên Tu La đại đế, từng hai lần tới đại biểu Tu La đại đế chiêu mộ, mời chào Lâm Yến Vũ. 
Cho nên Bộ Đan Vương đối với tính cách của Lâm Yến Vũ cũng có lý giải nhất định. Người trẻ tuổi kia nhìn như ngoan ngoãn, trên thực tế lại trong nhu có cương, người bình thường rất khó làm thay đổi chủ ý của hắn được. 
Bộ Đan Vương đại biểu cho Tu La đại đế tới mời chào Lâm Yến Vũ nhiều lần như vậy, biểu hiện của Lâm Yến Vũ vẫn là khách khí, nhưng còn chưa có hứa hẹn gì thực chất. Cũng chưa bao giờ tỏ thái độ nhất định sẽ gia nhập nhất mạch của Tu La đại đế. 
Thiên tài đan đạo tán tu nhìn như nhu hòa này lại có chủ kiến kinh người. 
Giờ phút này gặp nhau trong trường hợp này, ngược lại có chút xấu hổ. 
Lâm Yến Vũ nhìn thấy Bộ Đan Vương, cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng không nói gì, chỉ cung kính hành lễ với Giang Trần: 
- Chân tiền bối ,vãn bối Lâm Yến Vũ bái kiến. 
Giang Trần cười khổ: 
- Sao ta lại thành tiền bối rồi? 
Vẻ mặt Lâm Yến Vũ vô cùng thành thật nói: 
- Chân Đan Vương chính là đan đạo đệ nhất nhân của Lưu Ly vương thành, gọi là tiền bối cũng là điều đương nhiên. 
Lời này Lữ Phong Đan Vương và Bộ Đan Vương đều vô cùng thích nghe. 
Bọn họ bái vào làm môn hạ của Giang Trần, đó là chuyện tâm phục khẩu phục. Nhưng nếu như Lâm Yến Vũ này xưng huynh gọi đệ với Giang Trần mà nói, vậy sẽ khiến cho bọn họ trên phương diện mặt mũi có chút khó xử. 
Một vãn bối trẻ tuổi như vậy, bối phận còn cao hơn bọn họ một bối, vậy thì sau này làm sao có thể ngẩng cao đầu lên làm người được? 
Cũng may Lâm Yến Vũ vô cùng biết điều, cũng không giống như trước kia gọi Giang Trần là Hoàng đạo hữu. Bằng không mặt mũi của hai lão đầu này quả thực không biết đặt vào đâu. 
Giang Trần cũng ý thức được vấn đề này, cũng không có nói gì nữa mà mang theo vài phần vui vẻ hỏi Lâm Yến Vũ: 
- Tại sao ngươi không tiến vào đan tháp? 
Lâm Yến Vũ vội nói: 
- Tất cả mọi người xin lùi thời gian tiến vào đan tháp nửa tháng, chủ sự cũng đã phê chuẩn. Tất cả mọi người đều muốn nghe tiền bối giảng bài. 
Lữ Phong Đan Vương cười hắc hắc, vô cùng quái dị nói: 
- Những tiểu tử này quả thực giảo hoạt. 
Giang Trần cũng không cảm thấy bất ngờ mà lại hỏi: 
- Sau này có tính toán gì không? 
- Vãn bối định đi theo tiền bối, lắng nghe tiền bối dạy dỗ. 
Lâm Yến Vũ thành kính nói ra. 
Một tiền bối có thể đánh bại Kê Lang Đan Vương trên phương diện đan đạo, đáng giá để Lâm Yến Vũ hắn tôn trọng, thành kính như vậy. 
Nhưng mà Lữ Phong Đan Vương lại nhíu mày la lên: 
- Tiểu tử, ngươi cũng muốn tới đoạt sư tôn của chúng ta sao? 
Bộ Đan Vương cũng dùng vẻ mặt bất thiện nhìn qua Lâm Yến Vũ. 
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói: 
- Hai người các ngươi không nên bắt nạt người trẻ tuổi. Yến Vũ là người trẻ tuổi mà ta xem trọng. 
Lâm Yến Vũ nghe vậy trong lòng khẽ động, bước lên phía trước rồi quỳ lạy: 
- Mong tiền bối rủ lòng thương xót, thu nhận đệ tử tiến vào môn hộ của ngài. Đệ tử nhất định sẽ phụng dưỡng sư tôn, tận tâm tận lực. 
Giang Trần vốn có ý định này, bằng không hắn cũng không dẫn dắt Lâm Yến Vũ vào trong Lưu Ly vương thành. 
Nhưng mà loại chuyện như thu đệ tử này, không phải trò đùa, Giang Trần trầm ngâm rồi nói: 
- Ngươi không hối hận? 
Lâm Yến Vũ nghiêm túc nói: 
- Đệ tử tuyệt đối không hối hận. 
Lâm Yến Vũ không phải người ngu, thực lực đan đạo của Chân Đan Vương biểu hiện vô cùng rõ ràng. Loại thần thoại bất bại như Kê Lang Đan Vương cũng bị nam nhân này đánh bại, người mạnh như vậy Thần Uyên đại lục có mấy người? 
Mặc dù gia tộc Lâm Yến Vũ có tiếng là học vấn thâm uyên, thế nhưng tất cả chỉ là chuyện quá khứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.