Chương trước
Chương sau
Giang Trần gật gật đầu, giờ phút này hắn bị cảm giác hạnh phúc vây quanh, hắn rất ưa thích cảm giác hiện tại. Về phần xưng hô thế nào, đó là chuyện sau đó.
- Trần ca, thân thế Hoàng Nhi không có nói cho huynh biết. Không phải là muốn dấu diếm huynh, mà sợ huynh bị liên lụy. Bây giờ, Hoàng Nhi cảm thấy không thể tiếp tục lừa gạt được huynh nữa.
Hoàng Nhi nói tới chuyện này, ngữ khí có chút trầm thấp, hai hàng lông mi nhíu lại, hiển nhiên cũng có chút do dự, có chút phiền não.
Giang Trần nói:
- Hoàng Nhi, nếu như nàng không tiện nói, về sau nói cho ta biết cũng được.
- Ta muốn nói.
Lần này ngoài dự đoán của Giang Trần, ngữ khí của Hoàng Nhi vô cùng kiên định, không có nghe lời Giang Trần mà nói:
- Ta sợ ta không nói, sẽ có một ngày trong tương lai, bỗng nhiên ta biến mất, huynh không biết đi nơi nào tìm ta.
Giang Trần quá sợ hãi, nói:
- Tại sao lại nói những lời này?
Hoàng Nhi nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên môi Giang Trần, nói:
- Trần ca, huynh cứ nghe Hoàng Nhi nói đã.
Giang Trần cảm nhận nhiệt độ bàn tay Hoàng Nhi, trong lòng tràn ngập nhu tình, gật gật đầu nói:
- Trần ca, nơi Hoàng Nhi sinh ra gọi là Vạn Uyên đảo. Vạn Uyên đảo, Vĩnh Hằng thần quốc. Huynh nhớ kỹ nơi này, nếu như bỗng nhiên một ngày kia Hoàng Nhi đột nhiên biến mất. Huynh muốn đi tìm qua, chỉ có thể tìm ở nơi này mà thôi.
- Vạn Uyên đảo, Vĩnh Hằng thần quốc?
Giang Trần lẩm bẩm nói:
- Đây là nơi nào? Nó ở trên bát vực sao? Hay là ở nơi nào khác?
- Không phải là ở bên trên bát vực, cũng không nằm trong bất luận lãnh thổ của quốc gia nào. Vĩnh Hằng thần quốc là nơi hạch tâm chính thức của Thần Uyên đại lục. Cho dù là bát vực, cũng không có bao nhiêu người biết rõ nơi này. Bởi vì cho dù là bát vực, cũng không có bao nhiêu người có tư cách tiến vào Vạn Uyên đảo.
- Chẳng lẽ là vượt qua vị diện?
Giang Trần giật mình, cách nói này của Hoàng Nhi lại khiến cho hắn có linh cảm, làm cho hắn không khỏi nhớ tới phụ thân Thiên Đế mình kiếp trước.
- Không có vượt qua vị diện, vẫn là Thần Uyên đại lục. Nhưng mà Thần Uyên đại lục to lớn, có rất ít người biết rõ nó. Những trung vực, hạ vực trên bát vực cho dù có ném vào một chỗ, ở trong bản đồ của Thần Uyên đại lục chỉ sợ cũng không bằng một phần ngàn.
- Cái gì?
Giang Trần triệt để ngây người.
- Bát vực là vùng đất ngoài nơi hạch tâm của Thần Uyên đại lục, bất quá chỉ là nơi nhân tộc cư ngụ. Chỗ nhân tộc cư ngụ cho nên có thói quen gọi nơi cư trú của chủng tộc khác là địa phương man hoang. Kỳ thực những địa phương kia có mười mấy, mấy trăm địa phương lớn nhỏ giống như của nhân loại. Ở đó có mấy trăm loại chủng tộc lớn nhỏ. Có loại tộc, thậm chí còn cường đại hơn so với nhân tộc.
- Xem ra ta quả thực giống như ếch ngồi đáy giếng.
Giang Trần tự giễu, hắn đi tới thế giới này đã rất nhiều năm.
Không phỉa hắn không muốn hiểu, mà là tư liệu hạn chế, trình độ nhận thức đã bị ngăn cản vô cùng lớn. Dù là kiếp trước hắn có kiến thức có một không hai Chư Thiên, nhưng đối với Thần Uyên đại lục mà nói, đơn giản là không có cách nào hiểu rõ ràng.
Hiện tại nghe Hoàng Nhi nói như vậy, Giang Trần mới biết được địa phương mà hắn đang ở hiện tại nhỏ bé tới cỡ nào. Cái gì mà Đông Phương vương quốc, quả thực chính là một hạt cát trong sa mạch mênh mông.
Cho dù là Vạn Tượng Cương Vực, đó cũng chỉ là một địa phương nhỏ bé không quan trọng mà thôi.
Nơi được xưng là hạch tâm - bát vực, trong Thần Uyên đại lục to lớn bất quá cũng chỉ là một trong những nơi hạch tâm của vô số chủng tộc. Nơi này là hạch tâm của nhân tộc mà thôi.
Loại nơi hạch tâm như vậy, theo lời Hoàng Nhi nói, chí ít có hơn mấy trăm.
- Trần ca, dùng kiến thức của huynh, tuyệt đối sẽ không phải là ếch ngồi đáy giếng. Huynh nói khi còn bé huynh từng được một dị nhân truyền thụ, Hoàng Nhi suy đoán, người đã từng dạy huynh kia tuyệt đối không phải là người bình thường. Chỉ là có khả năng người ta không có thời gian dạy huynh những thứ này.
Giang Trần xấu hổ, hắn luôn dùng cái cớ này để che dấu thân phận kiếp trước của mình. Lúc trước đối với Thuấn lão hắn cũng nói như vậy.
HIện tại quả thực khó có thể đem lời nói dối nuốt trở về.
Nhưng mà hiện tại hắn và Hoàng Nhi đã đâm thủng tầm giấy mỏng kia, không thể lại dùng cái cớ này nữa.
- Hoàng Nhi, kỳ thực chuyện dị nhân truyền thụ là ta tìm cớ. Vị dị nhân kia cũng không tồn tại.
- Ồ?
Hoàng Nhi ồ lên một tiếng, nói:
- Vậy thì...
Giang Trần nhìn ánh mắt tràn ngập khó hiểu của Hoàng Nhi, cười khổ nói:
- Chỉ là vì việc này quá mức hoang đường, lúc trước ở Đông Phương vương quốc bị Quốc Quân Độc đánh một trận, hồn phách lảo đảo, bỗng nhiên tỉnh lại. Trong đầu đột nhiên nhiều thêm vô số trí nhớ kỳ quái, vượt qua rất xa trí nhớ ở Thần uyên đại lục này.
Tuy rằng Giang Trần không có cách nào nói ra chuyện kiếp trước của bản thân, nhưng dùng phương pháp uyển chuyển như vậy để giải thích cũng không tính là nói dối.
Nếu như Giang Trần đứng ở góc độ chư hầu nhỏ như Đông Phương vương quốc, quả thực có chuyện như vậy.
Sau nửa ngày, Hoàng Nhi mới nở nụ cười nói:
- Lại có chuyện kỳ lạ như vậy hay sao? Trần ca, xem như lần đó huynh nhân họa đắc phúc. Có lẽ kiếp trước huynh là cường giả ở vị diện siêu việt Thần Uyên đại lục. Bởi vì lực luân hồi vận chuyển cho nên khiến cho trí nhớ kiếp trước của huynh thức tỉnh.
Trực giác của nữ nhân quả thực khoa trương. Chỉ một câu phân tích vô tâm của Hoàng Nhi lại hoàn toàn đánh trúng chỗ hiểm.
Không phải cũng có chuyện như vậy sao?
Giang Trần gật gật đầu:
- Ta suy đoán là có chuyện như vậy, chính là bởi vì chuyện này quá mức tưởng tượng, cho nên ta luôn lấy cớ được một người thần bí truyền thụ.
Hoàng Nhi có thể hiểu được việc này, nàng dịu dàng nói:
- Quả thực nên làm như thế, bằng không mà nói, chỉ sợ vô số người sẽ nhìn chằm chằm vào huynh, cướp đoạt trí nhớ của huynh.
Hoàng Nhi nói tới đây, trong mắt tràn ngập vẻ hạnh phúc. Giang Trần chia xẻ bí mật này với nàng, làm cho nàng cảm nhận được Giang Trần tin cậy nàng. Chuyện này khiến cho nàng cảm thấy kiêu ngạo, lại cảm thấy hạnh phúc.
- Hoàng Nhi, Vạn Uyên đảo, Vĩnh Hằng thần quốc kia rốt cuộc là địa phương nào?
Giang Trần lại hỏi.
- Vạn uyên đảo là nơi hạch tâm chính thức của Thần Uyên đại lục. Tương truyền ở thời đại thượng cổ, người ở đại lục khác dẫn theo người xâm nhập, xâm nhập vào trong Thần Uyên đại lục, xảy ra cuộc chiến thời kỳ thượng cổ. Sau trận đại chiến kia, thế cục Thần Uyên đại lục bị biến đổi. Những thế lực cường đại của Thần Uyên đại lục mười thế lực không còn lại một. Cường giả các nơi đều quy ẩn. Có một ít người lưu lại truyền thừa, có một ít người ngay cả truyền thừa cũng không có lưu lại bên ngoài. Mà địa phương những cường giả này đi được gọi là Vạn Uyên đảo.
- Cường giả thượng cổ? Toàn bộ đều đi Vạn uyên đảo? Vì sao vậy?
Giang Trần khẽ giật mình, đột nhiên nhớ tới Đan Tiêu cổ phái ở Huyễn Ba sơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.