Chương trước
Chương sau
Giang Trần vung bút, thoáng cái ghi một đống lớn tài liệu, những tài liệu này đại bộ phận cũng không phải là tài liệu giải độc. Hắn ghi như vậy bất quá chỉ mê hoặc tai mắt những người này mà thôi.
- Chiếu theo đơn thuốc này, bốc thuốc đi. Chuẩn bị nhiều một chút, muốn giải độc cũng không phải là chuyện trong chốc lát.
Giang Trần nói.
- Đi đi, theo Đan Vương đại nhân phân phó mà bốc thuốc.
Thất gia kia nhanh chóng phân phó.
Những thủ hạ này vô cùng nhanh nhẹn, hiệu suất hành động vô cùng cao.
- Xin hỏi tôn tính đại danh của Đan Vương đại nhân?
Thất gia cẩn thận hỏi. Dù sao hắn cũng là nhân vật có lai lịch không nhỏ, là một quản gia của một thế lực lớn, một chút nhãn lực vẫn còn có.
Nhìn thấy Giang Trần tuy rằng ăn mặc hào sảng, thế nhưng khí độ lại bất phàm. Khi ngồi xuống căn bản không thèm chú ý tới áp lực của người như hắn.
Loại khí độ này tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường có thể có. Hơn nữa người ta có lệnh bài Đan Vương, Thất gia tin rằng lai lịch của người này có lẽ lai lịch không nhỏ.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Thất gia muốn nghe ngóng sao?
Thất gia sững sờ, nhanh chóng nở nụ cười:
- Không dám, không dám. Chỉ là ta không ngờ tới một Vạn Ấp thành nho nhỏ lại gặp được một Đan Vương. Coi như phúc duyên của thiếu gia nhà ta thâm hậu, mạng còn chưa đi tới tuyệt lộ.
Giang Trần gật gật đầu, không có chút khách khí nào nói:
- Quả thực phúc duyên sâu. Đổi lại là người khác quả thực chưa chắc đã trị được.
Những lời này của Giang Trần cũng không phải là nói khoác. Người bình thường cho dù là Đan Vương, quả thực chưa hẳn đã trị được Cửu Tiếu Kim Phật tán nyaf.
- Dạ dạ.
Lúc này tự nhiên Thất gia không có khả năng phản bác. Mời nhiều người như vậy, quả thực đều không thể giải được độc này. Người tự đề cử mình dù sao nhìn qua vẫn đáng tin cậy hơn nhiều.
Tuy rằng hiện tại còn chưa xác định được thiếu gia có thoát hiểm được hay không, thế nhưng chỉ bằng vào phần khí độ này của đối phương, giọng nói trầm ổn như vậy. Thất gia tự nhiên lại có thêm vài phần tin tưởng.
Cứu được là tốt nhất, nếu như quả thực thiếu gia vẫn lạc, hậu quả kia hắn không dám nghĩ tới.
- Đan Vương đại nhân, nếu như thực sự cứu được thiếu gia nhà ta. Trở lại Lưu Ly vương thành tại hạ nhất định sẽ có hậu tạ. Không chỉ là tại hạ, người nhà quý phủ của thiếu gia nhà ta cũng sẽ hậu tạ.
Giang Trần cười cười, ánh mắt thâm thúy nhìn qua vị Thất gia này, bỗng nhiên thản nhiên nói:
- Nếu như ta muốn hậu tạ, ta đã không tự mình ôm việc này. Dù sao việc này cũng có nguy hiểm. Chữa trị không hết sẽ làm tổn hại tên tuổi của ta.
- Vậy...
Thất gia sững sờ, ngươi không cần thù lao, không cần hậu tạ, vậy thì cần gì?
- Người mắt sáng không nói tiếng lóng. Tuy rằng ta là Đan vương, thế nhưng có chút cừu nhân, không tiện dùng tướng mạo sẵn có lộ diện ra trước mặt mọi người. Hiện tại Bất Diệt Thiên Đô phong tỏa cửa Bắc, cho nên ta muốn tiến vào Lưu Ly vương thành quả thực không tiện. Tuy rằng ta không phải là người mà bọn họ muốn đuổi giết, thế nhưng mà một khi bạo lộ tướng mạo vốn có, khi tiến vào Lưu Ly vương thành sẽ bị cừu nhân nhìn chằm chằm vào... Thất gia, ta nói như vậy ngươi hiểu không?
Thất gia kia có thể làm quản gia thế lực lớn, phản xạ đầu óc tự nhiên cực nhanh. Nghe vậy trong lòng khẽ động, lập tức hiểu ra.
- Đại nhân muốn nhờ lực lượng của chúng ta, qua cửa Bắc kia?
Thất gia hỏi.
- Có gì khó khăn sao? Nếu như các ngươi không thể trêu vào Bất Diệt Thiên Đô, coi như ta chưa nói gì. Chúng ta sẽ vỗ mông rời đi là được.
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
THất gia vội vàng giữ chặt Giang Trần, vẻ mặt tràn ngập ngạo nghễ, nói:
- Bất Diệt Thiên Đô tuy rằng bá đạo, bất quá người Lưu Ly vương thành ta còn chưa tới phiên bọn chúng kiểm tra. Đại nhân, ngươi định bao giờ ra khỏi thành? Thương thế của thiếu gia nhà chúng ta căn bản không chịu được lâu như vậy a.
Giang Trần cười hắc hắc, thấy hắn ta nói năng hùng hòn, thế nhưng hiển nhiên cũng không có tin Giang Trần. Bằng không cũng không nói tới chuyện thiếu gia nhà hắn.
- Yên tâm đi, ta sẽ nghĩ biện pháp làm chậm xu thế phát độc trên người hắn. Nhưng mà có một ít phối dược phải sau khi tiến vào Lưu Ly vương thành thì mới có thể lấy được. Không có những loại dược liệu này, cuối cùng không có cách nào trị tận gốc.
Muốn chơi tâm cơ? Tự nhiên Giang Trần sẽ không sợ đối phương. Chỉ cần hắn khống chế độc phát trong người đối phương, đối phương muốn không thỏa hiệp với hắn cũng khó.
Trong lòng Thất gia hiện tại kỳ thực hiện lên vô số ý niệm, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nói gì thêm.
- Tốt. Theo đại nhân xử lý. Sau này đại nhân giả trang làm Đan Vương khách khanh của Vi gia chúng ta, được không?
Đan Vương khách khanh? Vi gia?
Giang Trần cười cười, hắn cũng không biết Vi gia có địa vị thế nào.
- Nghe nói Bất Diệt Thiên Đô kia dduori giết một người trẻ tuổi nào đó mà không tiếc bất kỳ giá nào. Việc này của chúng ta có thể tránh khỏi tra xét của chúng hay không?
Giang Trần hỏi thăm dò.
Thất gia cười lạnh:
- Vi gia chúng ta tuy rằng không phải là thế lực đỉnh tiêm trong Lưu Ly vương thành. Thế nhưng dù gì cũng là thế gia Cửu cấp, đại biểu cho thể diện của Lưu Ly vương thành. Bất Diệt Thiên Đô muốn kiểm tra người Lưu Ly vương thành? Nằm mơ đi. Trừ phi Bất Diệt Thiên Đô hắn muốn khai chiến với Lưu Ly vương thành chúng ta.
Giọng nói của Thất gia vô cùng kiên định.
Tuy rằng Giang Trần không biết đối phương rốt cuộc có bao nhiêu lực lượng, thế nhưng nhìn vào cỗ khí thế kia của đối phương, cũng chỉ có thể đánh bạc một lần này. Trừ biện pháp này ra, hắn cũng không có biện pháp nào tốt hơn rời khỏi thành.
Người đi lấy thuốc trước đó rất nhanh đã đem tất cả dược liệu mang về.
Giang Trần trở lại căn phòng của mình, điều phối một ít đan dược giảm bớt tốc độ phát tác của độc tính.
Cửu Tiếu Kim phật tán này tuy rằng lợi hại, thế nhưng độc tính lại không tính là đặc biệt hung hãn. Khắc chế một chút như vậy, ít nhất có thể cam đoan trong vòng mười ngày nửa tháng tốc độ phát độc sẽ không gia tăng.
Về phần thuốc tới bệnh tiêu, hiện tại Giang Trần có thể làm được, thể nhưng hiện tại hắn muốn giấu điều này.
Không thể không nói, chỉ có thể để cho Vi đại thiếu gia kia chịu khổ thêm vài ngày vậy.
Hơn nữa, Giang Trần cũng hoài nghi, có lẽ Thất gia kia cũng đang suy đoán thân phận của hắn. Thậm chí còn hoài nghi hắn là người mà Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết.
Nếu như không phải nắm được điểm yếu của đối phương, nói không chừng sẽ chẳng khác nào là dẫn lửa thiêu thân.
Cũng không phải nhất định đối phương sẽ bán đứng hắn, thế nhưng đối phương hoàn toàn có thể không làm việc cho hắn.
Nói trắng ra đây chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Chỉ cần làm cho bản thân có giá trị thì mới có thể lợi dụng lẫn nhau. Mà giá trị của Giang Trần hiện tại, chính là thủ đoạn giải độc Cửu Tiếu Kim phật tán.
Chỉ cần đối phương còn cần điểm này thì không cần phải lo lắng tự dẫn lửa thiêu thân.
Hắn đưa đan dược đã luyện chế qua cho đám người kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.