Chương trước
Chương sau
- Sư tôn, tiểu tiện nhân này mật báo, không bằng trước tiên khiến cho nàng ngậm miệng lại?
Uông Hàn khó chịu vô cùng, bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.
Cầm Ma tông chủ khoát tay nói:
- Không cần, để cho nàng ta hô, nàng hô càng lớn càng tốt. Từ lời kể của các ngươi về Giang Trần, tiểu tử kia hẳn là người trọng tình trọng nghĩa. Chỉ cần hắn ta nghe được nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.
Uông Hàn nghe vậy có chút xấu hổ. Ngay cả sư tôn cũng nói Giang Trần có tình có nghĩa, so sánh với Giang Trần, Uông Hàn hắn vừa thấy cường giả của Xích Đỉnh trung vực đã đi phản bội theo địch. Chênh lệch giữa hai người quả thực không phải lớn bình thường.
Lăng Bích Nhi mắng hắn là kẻ thất bại trước mặt Giang Trần, đây không khác nào là đâm dao vào đúng chỗ đau của Uông Hàn. Uông Hàn cũng biết điểm này, thế nhưng hắn lại không muốn thừa nhận, cho nên mới quê quá hóa khùng.
Uông Hàn mở miệng, dường như còn muốn nói gì đó, Cầm Ma tông chủ bỗng nhiên biến sắc, khóe miệng lập tức nở nụ cười quỷ dị.
- Uông Hàn, Uông Kiếm Vũ, nhìn tiểu nữu này, ta đi một chút.
Cầm Ma tông chủ ra lệnh một tiếng, thân thể đã sớm hóa thành một cơn lốc màu vàng, bắn về phía trước.
Uông Kiếm Vũ cười một tiếng dữ tợn, tiến lên chế trụ Lăng Bích Nhi.
Lăng Bích Nhi biến sắc, tay bóp nát một đạo phù lật, độn quang lóe lên, thân ảnh nàng lập tức biến mất.
Uông Kiếm Vũ thấy thế thầm kêu một tiếng không tốt, lập tức hóa thành độn quang đuổi theo.
Sắc mặt Uông Hàn thoáng cái trở nên trắng bệch. Nếu như Uông Kiếm Vũ không phải tổ phụ của hắn hắn đã sớm chửi ầm lên rồi.
- Đuổi theo cho ta.
Uông Hàn vung tay lên, những người còn lại của Thánh Kiếm cung vẻ mặt xám ngoét, không dám có chút không vui nào.
Trước đó bọn họ đều là trưởng lão Thánh Kiếm cung, địa vị không thấp hơn Uông Hàn là bao.
Nhưng mà hiện tại Uông Hàn là đệ tử của Cầm Ma tông chủ, địa vị so với Uông Kiếm Vũ còn cao hơn. Bọn họ nào dám không nghe sai bảo.
Cả đám nhanh chóng đuổi theo.
Cách đó hơn mười dặm, ở một mảnh cát vàng đột nhiên có một tòa cung điện nguy nga xuất hiện. Chiếm diện tích chừng mấy trăm mẫu.
Cầm Ma tông chủ đuổi theo đầu tiên dừng lại, đứng ở cách đó ngàn mét, nhìn về phía tòa cung điện nguy nga, trong lúc nhất thời vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc.
Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ ra, ở trong ngoại cảnh cực cảnh này lại có một tòa cung điện đứng sừng sững như vậy.
Theo hắn thấy, ngoại cảnh cực cảnh này căn bản không có một chút năng lượng sinh mệnh nào chấn động, ở chỗ này lại có cung điện, vậy thì có ý nghĩa thế nào?
Càng khiến cho hắn giật mình chính là trước cung điện kia đột nhiên có một đạo thân ảnh đứng đó, thân ảnh này nhìn qua tuổi còn rất trẻ, thế nhưng trên người lại có một cỗ khí độ.
- Giang Trần?
Cầm Ma tông chủ hơi kinh hãi, nghẹn ngào quát.
Giang Trần lạnh lùng nhìn qua Cầm Ma tông chủ nói:
- Các hạ là người phương nào? Nếu như ta nhớ không lầm trong Vạn Tượng Cương Vực này không có người nào như ngươi?
Cầm Ma tông chủ cười ha hả nói:
- Tốt, tốt, tốt, không thể tưởng tượng được trong đám người trẻ tuổi của Vạn Tượng Cương Vực lại có người như ngươi, không biết là can đảm hay là vô tri không biết sợ?
Trong khi nói chuyện, Uông Kiếm Vũ cùng với người Thánh Kiếm cung đã nhanh chóng chạy tới, trong mắt Uông Kiếm Vũ tràn ngập vẻ sợ hãi.
- Đại nhân, tiểu nữu kia...
Sắc mặt Cầm Ma tông chủ phát lạnh, nói:
- Người đâu?
- Sư tôn, tiện nhân kia giảo hoạt, thậm chí còn có phù lật bỏ chạy, thoáng cái bóp nát phù lật, nhờ độn quang chạy trốn.
Uông Hàn thở dốc nói.
Cầm Ma tông chủ giận tím mặt trừng mắt nhìn Uông Kiếm Vũ quát:
- Phế vật.
Uông Kiếm Vũ im lặng, lúng ta lúng túng, đầu cúi thấp, thế nhưng cũng khong dám chống đối nửa câu. Tuy rằng trong lòng của hắn rất là ủy khuất, cảm thấy rõ ràng Cầm Ma tông chủ ngươi muốn ra vẻ, không chịu cấm chế với tiểu nữu kia, nếu không mà nói tiểu nữu này làm sao có cơ hội chạy trốn được?
Nhưng mà Cầm Ma tông chủ lại lập tức nhếch miệng cười nói:
- Trốn thì trốn, chính chủ đã xuất hiện, tiểu nữu kia không còn quan trọng nữa.
Uông Hàn nhướng mày, lại nhìn về phía Giang Trần ở trước cung điện, vẻ mặt chấn động, lập tức mừng rỡ như điên nói:
- Giang Trần, súc sinh nhà ngươi, quả thực đúng là thương hoa tiếc ngọc a.
Sắc mặt Giang Trần lạnh nhạt:
- Uông Hàn, nếu như ta là ngươi, ta sẽ ngoan ngoan cụp đuôi làm ngươi. Không ngờ ngươi lại không biết xấu hổ nương tựa vào Xích Đỉnh trung vực, nhận giặc làm cha. Nhưng mà quan hệ của các ngươi rất loạn a. Uông Kiếm Vũ là tổ phụ của ngươi, ngươi nhận Xích Đỉnh hoàng đế làm cha. Vậy thì Uông Kiếm Vũ không phải biến hóa nhanh chóng, trở thành lão tử của Xích Đỉnh hoàng đế sao?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Uông Kiếm Vũ đại biến, trong mắt tràn ngập vẻ kiêng kỵ. Tại sao hắn lại không biết Giang Trần đang cố ý gài hắn, muốn ném hắn lên trên đống lửa.
Tuy rằng chuyện nhân Xích Đỉnh hoàng đế làm cha là hư ảo, thế nhưng Uông Hàn nhận Cầm Ma tông chủ làm sư phụ, đây là sự thực.
Mà hắn là tổ phụ của Uông Hàn, trên phương diện bối phận quả thực là trưởng bối của Cầm Ma tông chủ.
Trong lúc nhất thời mồ hôi lạnh của Cầm Ma tông chủ ứa ra.
Khuôn mặt của Cầm Ma tông chủ kia thì lạnh nhạt, dường như đối với những lời này vô cùng thờ ơ, mà hắn chỉ lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Giang Trần, đột nhiên mở miệng cười khặc khặc, vô cùng quái dị:
- Tiểu tử, ngươi rất nhanh mồm nhanh miệng.
Trong khi nói chuyện khóe miệng Cầm Ma tông chủ nở nụ cười quỷ dị, đồng thời...
Hắn giơ tay lên, bảy cái dây đàn tạo thành xu thế thất tinh phóng lên trời, bắn ra quang mang vạn trượng. Bảy cái dây đàn ở trong hư không giăng khắp nơi, tạo thành từng đạo thiên la địa võng dày đặc, tinh tế.
- Xuống cho ta.
Cầm Ma tông chủ khẽ quát một tiếng, tay vỗ xuống, trong hư không đột nhiên có một đạo động quang đánh vào trên những chiếc dây đàn tạo thành thiên la địa võng kia.
Sưu Sưu Sưu Sưu...
Trong hư không phát ra tiếp va đập chói tai, độn quang bị thiên la địa vòng bằng dây dàn ngăn cản, từ trong độn quang có một đạo thân ảnh rơi xuống, rõ ràng chính là Lăng Bích Nhi đã bỏ chạy.
Cầm Ma tông chủ cười lớn một tiếng, một tay hóa thành một đạo chưởng ấn cực lớn, đem Lăng Bích Nhi nắm vào trong tay.
Biến cố cực nhanh, cơ hồ có thể nói là trong nháy mắt.
Từ khi Cầm Ma tông chủ ra tay cho tới khi Lăng Bích Nhi bị bắt cơ hồ chỉ trong một hô hấp. Ngay cả người mạnh mẽ như Uông Kiếm Vũ cũng không rõ là ai ra tay.
Đợi sau khi nhìn thấy Lăng Bích Nhi trong hư không bị bắt lấy, lúc này bọn họ mới chợt hiểu ra. Trong lúc nhất thời giật mình không nhỏ, đối với thực lực và thần thông của cường giả Hoàng cảnh kính nể không thôi.
Giang Trần ở phía xa xa khi nhìn thấy Cầm Ma tông chủ ra tay cũng vô cùng đề phòng. Chỉ là hắn lập tức hiểu ra người đối phương muốn ra tay lại không phải là hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.