Chương trước
Chương sau
Uông Hàn một câu Bão Cầm tông ta, khiến cho người của Vạn Tượng Cương Vực nghe thấy da đầu run lên, không nhịn được mà chửi ầm lên.
Hiển nhiên mọi người đều bị hành động không biết xấu hổ của Uông Hàn cảm thấy buồn nôn.
- Uông Kiếm Vũ, đi đi, đi nâng cái chân thối của tôn tử ngươi đi.
- Thực sự là buồn nôn, Thánh Kiếm cung là một đám người nhu nhược.
- Ta nhổ vào, tên phản bội này còn nói Đan Kiền Cung cấu kết với người bên ngoài. Không ngờ người không có cốt khí nhất chính là Thánh Kiếm cung các ngươi.
Trong lúc nhất thời tất cả người của Vạn Tượng Cương Vực mắng chửi không dứt. Hiển nhiên ở trong hoàn cảnh này tâm tình của mọi người cực kỳ nôn nóng. Cực kỳ phẫn nộ, nhất là cảm giác tuyệt vọng trước tử vong, càng khiến cho mọi người có cảm xúc cực đoan muốn phát tiết.
Khuôn mặt Uông Kiếm Vũ lạnh lẽo, trầm ngâm một lát, thân thể nhoáng lên, đi ra khỏi đội hình của Vạn Tượng Cương Vực, nói:
- Người nguyện đi theo Bão Cầm tông đi ra, người không muốn theo Uông mỗ tuyệt đối không ép buộc.
Uông Kiếm Vũ cũng biết xem xét thời thế, hắn biết nếu như ngoan cố chống lại hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Trong lòng tuy rằng cực kỳ không muốn nương tựa vào kẻ khác, thế nhưng chuyện cho tới hiện tại, ngay cả cháu ruột hắn là Uông Hàn cũng đã hàng, tự nhiên hắn không có đạo lý nào mà không hàng.
Hành động này của Uông Kiếm Vũ hiển nhiên đã khiến cho những người khác của Thánh Kiếm cung kinh ngạc tới ngây người. Uông Hàn làm phản thì bọn họ còn có thể hiểu được.
Thế nhưng mà Uông Kiếm Vũ với tư cách là tông chủ một tông, không ngờ nói làm phản là phản.
Thiên tài số hai của Thánh Kiếm cung là Kim Phong kêu lên:
- Uông Kiếm Vũ, tổ tôn hai người các ngươi đối xử với truyền thừa của Thánh Kiếm cung như vậy sao?
Uông Kiếm Vũ không ngờ tới những trưởng lão kia còn chưa quát ầm ĩ với hắn mà một người trẻ tuổi như Kim Phong lại kêu gào với hắn, hắn lạnh lùng nhìn vào Kim Phong nói:
- Chỉ có cường giả mới có tư cách nói tới truyền thừa. Bằng vào ngươi cũng xứng sao?
Kim Phong giận tím mặt:
- Uông Kiếm Vũ, tổ tôn các ngươi muốn đi theo địch, chúng ta không ngăn cản được. Bỏ Thánh Kiếm trên lưng ngươi xuống, đây là kiếm truyền thừa của Thánh Kiếm cung. Ngươi hàng địch, truyền thừa của Thánh Kiếm cung không hàng địch.
Những lời nói của Kim Phong lập tức nhận được vô số tiếng ủng hộ.
Nhưng mà những người còn lại của Thánh Kiếm cung cũng có mấy người đứng ra, nhanh chóng đứng ở bên Uông Kiếm Vũ, hiển nhiên có ý định cùng đi theo địch với Uông Kiếm Vũ.
Kim Phong nhìn thấy người bên cạnh càng lúc càng ít, cuối cùng chỉ còn lại một trưởng lão, Kim Phong có chút cảm động nói:
- Minh trưởng lão, vẫn là lão nhân gia ngài có khí tiết.
Người trưởng lão kia đột nhiên nhếch miệng cười, không hề có một chút dấu hiệu nào dùng quyền nện vào trên ngực Kim Phong.
Kim Phong căn bản không kịp kêu lên thảm thiết mà bị một quyền đánh trúng đan điền.
Phanh.
Thân thể Kim Phong giống như diều đứt dây bay ra. Thân thể của Minh trưởng lão kia giống như thiểm điện, một kiếm chém xuống đầu Kim Phong, sau đó đi tới trước mặt Uông Hàn nịnh nọt nói:
- Hàn thiếu, tiểu tử Kim Phong này không biết thức thời, tiểu nhân đã chém cái đầu chó hắn, hiến cho Hàn thiếu.
Kim Phong vốn có quan hệ không tệ với Uông Hàn, thế nhưng vừa rồi hắn lại công khai nhục mạ tổ tôn hai người, tự nhiên Uông Hàn cũng không vui vẻ gì. Nhìn thấy đầu của Kim Phong bị chém xuống, tự nhiên cũng sẽ không đi mà đồng tình với hắn.
- Ngươi không tệ.
Uông Hàn lạnh nhạt gật đầu, đi tới trước mặt Cầm Ma tông chủ nói:
- Sư tôn, chỉ có một gia hỏa không biết thức thời đã trảm thảo trừ căn.
Cầm Ma tông chủ lạnh nhạt cười, ánh mắt quét qua Minh trưởng lão kia, nói:
- Ngươi tên là gì?
- Bẩm tông chủ đại nhân, tiểu nhân Minh Vương Ngọc nguyện cống hiến sức lực cho tông chủ.
Cầm Ma tông chủ khẽ gật đầu, sắc mặt đột nhiên phát lạnh:
- Hôm nay ngươi có thể chém giết đồng môn, làm sao ta có thể biết được ngày mai ngươi có chém giết người Bão Cầm tông ta hay không? Loại người phản phúc như vậy Bão Cầm tông ta thu ngươi làm gì?
Vừa mới nói xong, Minh Vương Ngọc kia đã hồn phi phách tán.
Chỉ thấy hàn mang lóe lên, một dây đàn của Cầm Ma tông chủ giống như một thanh kiếm đánh về phía trước, đầu của Cầm Ma tông chủ kia đã bay về phía không trung.
Thân thể mất đi cái đầu đổ xuống đất.
Đối với Cầm Ma tông chủ mà nói, giết người giống như giết một con kiến vậy, vô cùng đơn giản. Ánh mắt hắn đảo qua đám người Uông Kiếm Vũ nói:
- Nhớ kỹ, Bão Cầm tông ta không chứa chấp phế vật. Càng không chứa chấp phế vật chần chừ. Các ngươi muốn Bão Cầm tông bảo hộ, cũng được, thế nhưng phải xuất ra thành. Phải chứng minh bổn sự của mình, để cho bổn tọa biết các ngươi không phải là phế vật.
Uông Kiếm Vũ vội nói:
- Thuộc hạ nguyện vì Bão Cầm tông bắt lấy đám giặc cỏ này.
Cầm Ma tông chủ khoát tay ngăn lời nói của Uông Kiếm Vũ, chỉ là hắn cũng không nói gì nữa mà xoay người đi về phía ba cường giả Hoàng cảnh còn lại.
- Chư vị, người chạy trốn trước chính là Đan Kiền Cung. Trên người Đan Kiền Cung có trọng bảo. Bổn tọa rất muốn tự mình đi đuổi giết, thế nhưng cục diện ở nơi này lại khiến cho bổn tọa không thể rời đi. Cơ hội ngày hôm nay để lại cho tam tông các ngươi. Các ngươi ai nguyện ý đi?
Đan Kiền Cung?
Ba chữ này mọi người đều không xa lạ gì.
Trước khi lên đường Xích Đỉnh hoàng đế đã nói tới Đan Kiền Cung, nói trên người Đan Kiền Cung có không ít linh dược Thiên cấp.
Trong lúc nhất thời người của ba tông còn lại cảm thấy tim đập thình thịch.
Cầm Ma tông chủ lạnh nhạt cười nói:
- Căn cứ vào tình báo, trên người đám người Đan Kiền Cung này nhất định có linh dược Thiên cấp, linh dược Địa cấp còn có nhiều hơn nữa. Nếu như ba vị không đi, lão phu tự mình đi cũng được.
Hắn đang lấy lui làm tiến.
Quả nhiên sau khi hắn thốt ra lời này, Lãnh tông chủ Trút Tiết tông vội nói:
- Ta đi, bọn họ phá vòng vây từ phía Đông nam, đây chính là địa bàn phòng ngự của Trúc Tiết tông ta. Là Trúc Tiết tông ta gây ra chuyện này, tự nhiên phải do Lãnh mỗ đi truy đuổi. Nào có thể để cho chư vị tông chủ đi chùi đít hộ Trúc Tiết tông chúng ta cơ chứ?
Tên này tuy rằng nói ra đường hoàng, thế nhưng mọi người đều biết, tiểu tử này đang hướng về linh dược Thiên cấp trong tay Đan Kiền Cung a.
- Lãnh tong chủ, Trúc Tiết tông các ngươi làm hỏng chuyện, ai biết các ngươi có làm hỏng chuyện lần nữa hay không? Theo ta thấy vẫn nên để Kỳ Thiên tông chúng ta đi thôi.
Hình tông chủ áo đen xung phong nhận việc.
- Hắc hắc, luận truy tung, phù truy tung của Kim Phù tông ta vô cùng lợi hại. Không bằng để cho Kim Phù tông ta đi thôi.
Ba người tranh luận không ngừng, hiển nhiên chênh lệch như vậy, không cần phải ở lại kiếm chút cháo từ đám người Vạn Tượng Cương Vực ngoan cố này. Không bằng đi kiếm chút lợi ích thực tế thì hơn.
Giằng co, cuối cùng thậm chí còn định bốc thăm. Không ngờ vận khí của Trúc Tiết tông vô cùng tốt, rút thăm được nhiệm vụ đuổi giết người Đan Kiền Cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.