Chương trước
Chương sau
CHo nên mặc kệ là nguyên nhân gì, Niếp Trùng có thể toàn thân trở ra từ lôi đài, hắn đã cảm thấy cực kỳ may mắn rồi.
Trở lại bên cạnh đám người Đan Kiền Cung, Thẩm Thanh Hồng đi tới an ủi vài câu, vỗ vỗ vai Niếp Trùng, cũng không nói gì quá nhiều.
Giang Trần thì tự nhiên càng không nói câu nào, hắn cứu Niếp Trùng chỉ là do nể mặt ba chữ Đan Kiền Cung mà thôi. Cũng không muốn lấy lòng Niếp Trùng này.
Tuy rằng Niếp Trùng này nhận thua, thế nhưng cơ hội tiến vào vòng tiếp theo lại lớn, vấn đề không phải quá lớn.
Thực lực của bản thân hắn chính là tầng cao nhất dưới Thánh Cảnh, hơn nữa lại bị cường giả Thánh Cảnh đào thải, cho nên mặc dù thua, hắn thông qua danh sách dự bị tiến vào vòng tiếp theo cũng không có bất kỳ vấn đề nào.
Một màn quỷ dị trên lôi đài kia không tìm thấy nguyên nhân khiến cho đám người Thánh Kiếm cung tức giận không thôi.
- Người Đan Kiền Cung nghe đây, trừ phi các ngươi vĩnh viễn làm rùa đen rút đầu. Nếu không chỉ cần gặp chúng ta trên lôi đài, chúng ta nhất định sẽ chém đầu đám rùa đen các ngươi.
- Một đám nhu nhược.
Đám người trẻ tuổi bên Thánh Kiếm cung châm chọc khiêu khieus, không ngừng kêu gào với người của Đan Kiền Cung.
Sắc mặt Thẩm Thanh Hồng tái nhợt, với tư cách là đệ nhất nhân trong đám người trẻ tuổi của Đan Kiền Cung, những lời nhục nhã này rót vào trong tai hắn không thể nghi ngờ chính là vũ nhục lớn nhất đối với hắn.
Mà Quân Mặc Bạch đối với việc đám người Thánh Kiếm cung kêu gào lại mắt điếc tai ngơ, giống như tất cả những lời vũ nhục của đối phương không có một nào liên quan tới hắn vậy.
Tuy rằng Niếp Trùng nghiến răng nghiếng lợi, thế nhưng tất cả những lời vũ nhục này đều từ hắn mà ra, hắn còn có thể nói được gì cơ chứ.
Lăng Bích Nhi là một nữ nhân, tự nhiên không có khả năng giao phong bằng miệng lưỡi với đám người Thánh Kiếm cung kia.
Giang Trần mở mắt, lúc này hắn đã thấy Lăng Bích Nhi đang nhìn về phía mình.
Giang Trần gãi gãi đầu, miệng nở nụ cười khổ, bị Thánh Kiếm cung khiêu khích như vậy, nếu như không tỏ vẻ một chút mà nói, đối với Đan Kiền Cung mà nói, là một đả kích cực lớn.
Chậm rãi đi lên phía trước vài bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía đám người Thánh Kiếm cung đang vũ nhục, Giang Trần bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị:
- Không để ý tới các ngươi các ngươi còn cho rằng chúng ta sợ sao? Uông Hàn, ngươi đừng xui khiến đám tiểu nhân vật này ở bên đó gọi tới gọi lui. Nghe nói ngươi là đệ nhất thiên tài của Thánh Kiếm cung? Vậy có phải chỉ cần thu thập ngươi thì đám tiểu đệ của ngươi sẽ không giống như con ruồi mở miệng kêu gào đúng không?
Giang Trần vừa mới nói xong, sắc mặt tất cả mọi người đại biến.
Có ỳ gì? Mộc Cao Kỳ này dám ngang nhiên khiêu chiến Uông Hàn sao?
Trong lúc nhất thời những tông môn khác lập tức cảm thấy thích thú. Hiện tại Mộc Cao Kỳ đã trở thành người thần bí nhất Đan Kiền Cung, thậm chí so với Thẩm Thanh Hồng còn thần bí hơn.
Hôm nay Mộc Cao Kỳ thần bí này không ngờ lại dám ngang nhiên đứng ra khiêu chiến Uông Hàn? Điều này cũng đồng nghĩa với việc mọi người sắp có trò hay để nhìn rồi.
Uông Hàn này hiển nhiên cũng không ngờ tới sẽ có một màn như vậy, hắn nhíu mày, ngữ khí lạnh lẽo nói:
- Tiểu tử, ý tứ của ngươi là gì? Ngươi định làm chim đầu đàn sao?
Giang Trần cười nhạt nói:
- Thế thì sao?
Biểu lộ như vậy, giọng điệu như vậy quả thực không coi đệ nhất thiên tài của Thánh Kiếm cung vào trong mắt chút nào.
Giả bộ không nhìn thấy, toàn trường xôn xao, đây chính là cây kim so với cọng râu a...
Uông Hàn chấn động, trong lòng có chút hiếu kỳ gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần trước mắt, dường như đang suy nghĩ xem rốt cuộc đối phương rốt cuộc dựa vào cái gì mà có dũng khí tới như vậy?
Ra vẻ mê hoặc hay là thực sự có nắm chắc?
Chỉ tiếc Uông Hàn nhìn cả buổi cũng không nhìn ra một thứ gì.
- Trên mặt ta có hoa sao? Sao nhìn kỹ như vậy?
Giang Trần bĩu môi nói.
Thẩm Thanh Hồng đi tới, thấp giọng nói:
- Mộc sư đệ, Uông Hàn này là Thánh Cảnh nhị trọng đỉnh phong, thực lực cường đại, không cần để ý tới hắn.
Giang Trần gật gật đầu nói:
- Ta tự có chừng mực.
Vẻ mặt Uông Hàn lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Nói như vậy ngươi muốn khiêu chiến ta sao?
Giang Trần cười ha hả:
- Khiêu chiến ngươi? Ngươi cảm thấy mình có phân lượng như vậy sao? Ta chỉ cảm thấy đám người các ngươi mồm mép trơn tru, còn không bằng giải quyết một lần bằng một trận chiến.
Giải quyết luôn một lần?
Tất cả mọi người sửng sốt? Mộc Cao Kỳ này chẳng lẽ thực sự muốn chiến với Uông Hàn một trận hay sao?
Đây chính là tin tức lớn a.
Mộc Cao Kỳ chính là Nguyên Cảnh thất trọng, lại ngang nhiên hạ chiến thư với Uông Hàn, Thánh Cảnh nhị trọng đỉnh phong. Chuyện này nhìn thế nào cũng giống như Giang Trần đang tự sát.
Mộc Cao Kỳ này rốt cuộc là tự tin quá độ hay là đã tính toán từ trước?
Uông Hàn giận quá hóa cười, bỗng nhiên thầm nói với Uông Kiếm Vũ vài câu.
Vẻ mặt Uông Kiếm Vũ ngưng trọng, cẩn thận quan sát Giang Trần một lát. Trận chiến của Giang Trần và Vương Kình kia, Uông Kiếm Vũ cảm thấy Mộc Cao Kỳ của Đan Kiền Cung này không tầm thường. Giờ phút này Uông Kiếm Vũ càng cảm thấy tiểu tử này có chút kỳ quặc.
Chỉ là thực lực của Uông Hàn còn ở đó, Thánh Cảnh nhị trọng đỉnh phong, tuyệt đối không phải là tồn tại mà một Nguyên Cảnh thất trọng như Mộc Cao Kỳ có thể vượt cấp khiêu chiến.
Uông Kiếm Vũ đối với những thiên tài trẻ tuổi của Đan Kiền Cung đều có nghiên cứu thật sâu.
MỘc Cao Kỳ này cho dù có thiên phú đan đạo kinh người, thế nhưng trụ cột, nội tình còn đó. CHo dù hai năm qua có tiến bộ thần tốc cũng không có khả năng một bước lên trời.
Suy diễn thế nào thì trận chiến này không có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nghĩ tới đó, Uông Kiếm Vũ gật gật đầu, lập tức nhìn tất cả trọng tài nói:
- Chư vị, chẳng mấy khi Đan Kiền Cung có can đảm như vậy. Ân oán giữa hai tông ta, chắc hẳn mọi người đều hiểu rõ. Đợt thứ hai này không bằng đem tên của hai người bọn c húng từ trong những lá thăm ra. Cho hai người bọn chúng làm một cặp, người thắng tấn cấp vòng tiếp theo. Mong các vị trọng tài xem xét.
Vòng tiếp theo là sáu mươi bốn người tiến vào top ba mươi hai.
Nếu như bị loại ở vòng này thì có chút đáng tiếc. Dù thực lực mà Mộc Cao Kỳ biểu hiện từ đầu tới giờ, muốn tiến vào top ba mươi hai có hy vọng rất lớn.
Mà Uông Hàn với tư cách là thiên tài Thánh Cảnh, vốn chính là tuyển thủ hạt giống của vòng thập lục cường.
Hai người này đấu ở vòng thứ hai? Bất luận một ai bị loại bỏ, đối với bản thân bọn họ mà nói, đều là tổn thất cực lớn.
Đám người tổ trọng tài nhanh chóng nhìn về phía Đan Kiền Cung.
Hiển nhiên đang xem ý của Đan Kiền Cung. Chỉ cần song phương không có ý kiến gì, việc này có thể coi như tình huống đặc biệt để xử lý.
Đan Trì cung chủ nhìn Giang Trần một lúc lâu, bỗng nhiên cười nói:
- Người trẻ tuổi đã nói như vậy tự nhiên ta không có ý kiến gì.
- Cái gì?
Đan Trì cung chủ không có ý kiến gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.