Chương trước
Chương sau
Ngụy Tử Khoa do dự một chút, nói:
- Tào công tử, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn. Một khi chúng ta công khai hiện thân, chẳng khác nào là ngả bài. Những người trong Vạn Tượng cương vực việc khác không đoàn kết, thế nhưng một khi liên quan tới tiền đồ của Vạn Tượng cương vực. Bọn họ sẽ đoàn kết lại, chúng ta...
Ngả bài thì ngả bài, giống như Tào mỗ đã từng nói, bố cục khi trước quá ôn hòa, nên đại khai sát giới, giết mấy con chim đầu đàn rồi nói sau.
Sát cơ trong mắt Tào Tấn đột nhiên tăng vọt.
Ngụy Tử Khoa cười khổ không thôi, theo như lời Tào Tấn này nói, tuy rằng là sảng khoái, thế nhưng một khi đi bước này đã triệt để ngả bài.
Thiên Tông còn chưa triệt để sắp xếp xong, hiện tại đã ngả bài đối với đại cục mà nói hiển nhiên chỉ có hại mà không có lợi.
Ngụy Tử Khoa thân là tuần sát sứ, trách nhiệm của hắn là tới tham dự bố cục của Vạn Tượng Cương Vực.
Mà Tào Tấn thì không quan tâm tới những thứ này, hắn là thiên tài, trong mắt hắn chỉ có lợi ích. Cho nên hắn đối với đại cục của Vạn Tượng Cương Vực không có hứng thú quá lớn.
Thứ hắn cảm thấy hứng thú lớn nhất tất nhiên là linh dược, là linh dược Thiên cấp.
nghe nói Giang Trần đạt được một hai trăm gốc linh dược Địa cấp, Tào Tấn làm sao còn có thể không động tâm. Huống chi, còn có bảy gốc linh dược Thiên cấp.
Chúc Trường Sinh và Tham Lang trưởng lão đều có tâm tư, cũng không có nói tới chuyện có khả năng mấy gốc linh dược Thiên cấp kia đều ở trong tay Giang Trần, có khả năng cũng không có trong nội cung Đan Kiền cung.
Bọn họ thầm nghĩ muốn châm ngòi thổi gió, muốn Đan Kiền cung gặp chuyện không may.
Chúc Trường Sinh cười nói:
- Kỳ thật ra tay với Đan Kiền cung, trừ Bắc Minh tông ra còn có các tông môn khác chưa chắc sẽ hỗ trợ. Ít nhất Thánh Kiếm cung, nhất định còn sẽ hả hê. Tiêu Dao tông hơn phân nửa sẽ nhìn xem bàng quan. Thái độ của Đại Thánh đường mập mờ, nhưng mà Đại Thánh đường luôn là con ưng không thấy thỏ không ra tay, chuyện không có lợi bọn họ chưa chắc sẽ không xuất thủ tương trợ.
Tào Tấn khẽ gật đầu, những chuyện này đối với hắn mà nói đều không quan trọng.
Tại Vạn Tượng Cương Vực này hắn căn bản không thèm đặt những tông môn này vào trong mắt, ai giúp hay không giúp Đan Kiền Cung đối với hắn đều là mây bay.
Dùng tu vi Thánh Cảnh đỉnh phong của hắn, giá lâm Đan Kiền Cung ai có thể ngăn cản? Còn không phải là mặc hắn muốn làm gì thì làm sao?
Linh dược Địa cấp tương đương với cường giả cấp bậc Hoàng cảnh, nhưng cho dù là cường giả Hoàng cảnh cũng không phải muốn dùng bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Đối với cả Thần Uyên đại lục mà nói, linh dược cấp bậc càng cao, số lượng lại càng ít.
Tào Tấn hắn hiện tại mặc dù chỉ là Thánh Cảnh đỉnh phong, thế nhưng cách Hoàng cảnh cũng chỉ là một bước ngắn.
Nghe nói Đan Kiền Cung có nhiều linh dược Địa cấp như vậy tự nhiên tim hắn sẽ đập thình thịch.
Huống chi còn có vài gốc linh dược Thiên cấp, đối với hắn mà nói, đó cũng là bảo vật cấp độ xa xỉ, cho dù ở bát vực, linh dược Thiên cấp cũng rất ít lưu thông.
Tào Tấn nở nụ cười khoan khoái, đã có chủ ý.
Hắn ôm quyền nói với Ngụy Tử Khoa:
- Ngụy sứ giả, ngươi có trách nhiệm, ta có dã tâm. Đan Kiền cung này ta không đi không được.
Ngụy Tử Khoa kỳ thật rất muốn ngăn cản Đào Tần, thế nhưng thân phận và địa vị của hắn đều không thể ngăn cản được Đào Tấn. Hắn cười khổ, nói:
- Tào Đại công tử, việc này quan hệ trọng đại, vạn nhất ngả bài sớm, quả thực sẽ ảnh hưởng tới đại cục mà Thiên Tông bố cục trong Vạn Tượng Cương Vực.
- Cái gì là đại cục? Đại cục đơn giản cũng chỉ là bành trướng mà thôi. Cho dù lúc này thành lập một phủ, thì tính sao? Linh dược Thiên cấp chính là thiên tài địa bảo, cuối cùng vẫn bị hắn ta thu lấy sao? Ngụy sứ giả, ngươi yên tâm đi. Tào mỗ đi lần này chỉ vì linh dược, không liên quan tới chủ quyền của cương vực, cũng không ảnh hưởng tới đại cục.
Tào Tấn hiển nhiên không phải vì kiêng kỵ Ngụy Tử Khoa mà mới giải thích những lời này, thứ hắn kiêng kỵ chính là nếu như thực sự bản thân ảnh hưởng tới đại cục, chỉ sợ dùng thân phận thập đại chân truyền của hắn, một khi trở lại tông môn cũng khó tránh khỏi bị một ít trừng phạt.
Có thể không phá hư đại cục thì tốt nhất không nên phá hư đại cục là tốt nhất.
Tào Tấn tuy rằng mắt cao hơn đầu, nhưng cũng không có nghĩa hắn chính là một mãng phu, chỉ biết dùng vũ lực.
Trong khi nói chuyện Tào Tấn đã ngạo nghễ rời ghế, hóa thành một đạo hư ảnh, biến mất trong Tam Tinh điện. Chỉ lưu lại Ngụy Tử Khoa đang trợn mắt há hốc mồn.
Chúc Trường Sinh cùng với Tham Lang tông chủ lại âm thầm có chút hả hê, đại sát tinh Tào Tấn này tới Đan Kiền cung, Đan Kiền cung lần này chỉ sợ sẽ máu chảy thành sông.
Nhất là Tham Lang trưởng lão, nghĩ tới chuyện Giang Trần ở bên cạnh hồ nước lừa gạt một gốc linh dược Thiên cấp của hắn, trong lòng lập tức lại tràn ngập oán khí.
Hôm nay, có loại thiên tài của Thiên Tông như Tào Tấn xuất mã, Đan Kiền cung không chết cũng phải bị lột da.
Khuôn mặt Ngụy Tử Khoa đen lên, liếc nhìn Chúc Trường Sinh và THam Lang:
- Nhị vị có phải đang nghĩ phép khích tướng đã có hiệu quả hay không? Trong lòng đang âm thầm cười hay không?
Chúc Trường Sinh và Tham Lang nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
- Đừng ngây thơ, đạo tâm của Tào Tấn vô cùng kiên định, há là người mà các ngươi có thể châm ngòi thổi gió? Lần này hắn ta đi, chỉ tới vì linh dược và đan phương của Vạn Thọ đan mà thôi. Nếu như hắn không động tâm, bằng vào chút mồm mép của các ngươi cũng chỉ là phí công. Bỏ đi, bố cục của Thiên tông cũng sắp kết thúc. Hôm nay chỉ chờ kết thúc công việc ở đây. Lúc này ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Tính cách của Ngụy Tử Khoa cẩn thận, nhìn thấy Tào Tấn rời khỏi, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Giết tới Đan Kiền cung, tuy rằng là nhanh gọn, thế nhưng một khi khiến cho toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực cùng cung một kẻ địch, muốn không dùng một chút binh lực nào mà nắm Vạn Tượng Cương Vực trong tay mà nói, độ khó tăng lên nhiều.
Cho nên hắn quyết định cùng đi tới xem.
Tào Tấn hóa thành một đạo độn quang dùng tốc độ nhanh nhất tới Đan Kiền cung.
Nếu như là ở trên bát vực, có lẽ hắn không dám làn càn phi hành, thế nhưng ở trong Vạn Tượng Cương Vực, căn bản hắn không có bất luận một chút kiêng kỵ nào.
Cả buổi sau rốt cuộc hắn cũng tới khu vực Đan Kiền cung.
Lại một giờ sau, Tào Tấn liền tới bên ngoài sơn môn của Đan Kiền cung.
Tào Tần từ trên cao nhìn xuống, quan sát Đan Kiền cung, ánh mắt bỗng nhiên nhìn vào chỗ một động phủ trong Đan Hà cốc.
- Ồ? Động phủ kia có chút kỳ quặc, dường như có một đạo trận pháp?
Thần thức Tào Tấn lan tràn, bao trùm cả sơn môn Đan Kiền cung.
Cho dù là biệt việt Đan Trì cũng không khiến cho hắn chú ý quá nhiều, ngược lại Cửu Môn Phần Thiên trận của Giang Trần lại khiến cho Tào Tấn chú ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.