Chương trước
Chương sau
Tuy Giang Trần không có chân chính lĩnh giáo qua nhất phẩm tông môn như Cửu Dương Thiên Tông, thế nhưng trực giác của Giang Trần cảm thấy, Đan Tiêu cổ phái này, so với Cửu Dương Thiên Tông còn cường đại hơn!
Chỉ là, đại tông môn mạnh mẽ như vậy, vậy mà cũng chịu không được thương hải tang điền biến cố, trở thành lịch sử không người hỏi thăm!
Nếu không phải kiếp trước Giang Trần trải qua chư thiên Kiếp Biến, hắn quả thật không thể tin vào hai mắt của mình.
- Ai, ngàn cổ phong lưu, muôn đời lưu danh, cuối cùng cũng chịu không được vô tận tuế nguyệt đào thải. Đan Tiêu cổ phái này, hẳn là tông môn thời đại thượng cổ a? Mà thời đại thượng cổ, trong sách cổ hiện hữu, cơ hồ là không có ghi lại gì.
Giang Trần đối với Thần Uyên Đại Lục hiểu rõ không nhiều lắm, nhưng biết Thần Uyên Đại Lục có một thuyết pháp thời đại thượng cổ.
Có lẽ, Đan Tiêu cổ phái này, hắn chỉ có thể quy thành loại tông môn ở thời đại thượng cổ.
Giang Trần hành tẩu trong đó, đi tới dưới một tuyệt bích.
Vách núi cao vạn mét, có khí thế thông thiên.
Chỉ là, trên thạch bích kia, lại khắc lấy vô số văn tự, cho người ta một loại xung kích thị giác rất mạnh.
- Đan Tiêu cổ phái, không cầu truyền thừa muôn đời, nhưng cầu không thẹn với lương tâm. Ngoại Vực cường địch xâm lấn, toàn bộ thành viên của Đan Tiêu cổ phái xuất chiến, tuy biết hẳn phải chết, lập mộ này chôn quần áo và di vật, lấy truyền đời sau. Kể từ hôm nay, sơn môn phong bế, đoạn tuyệt với nhân thế. Nếu như trận chiến này có đệ tử Đan Tiêu cổ phái bất tử, mở ra trận pháp, trọng chấn sơn môn. Nếu như toàn tông chết trận, người đời sau có thể tới nơi đây, được Đan Tiêu cổ phái ta truyền thừa!
Giang Trần thấy được văn tự trên vách núi, cổ xưa đại khí, khắp nơi lộ ra một loại đại khí bàng bạc, mặc dù là lao tới chiến trường, hơn nữa biết rõ hẳn phải chết, nhưng lại có một cảm giác rộng rãi thấy chết không sờn.
Tuy cách không biết bao nhiêu vạn năm, thế nhưng lúc này Giang Trần nhìn những văn tự kia, như cũ có thể tưởng tượng người viết lúc ấy có cỗ hào hùng thấy chết không sờn!
Chỉ tiếc, tựa hồ mình là người thứ nhất tiến nhập Đan Tiêu cổ phái này. Cũng chính là nói, người của Đan Tiêu cổ phái, hẳn đã chết trận, không có đệ tử còn sống trở về tông môn.
Ngoài cảnh tượng thảm thiết trên thạch bích kia ra còn có khắc rất nhiều danh tự, hiển nhiên đều là tên tuổi của những đệ tử Đan Tiêu cổ phái.
Từng chữ một đều giống như rồng bay phượng múa, không có một chút nào giống như chán nản, oán hận trước khi chết, mà đều lộ ra cảm giác giống như đã khám phá ra sự huyền bí của sinh tử.
Chữ giống như người, cho dù hiện tại đã cách bao nhiêu đời, thế nhưng sau khi Giang Trần nhìn thấy những cái tên này đều có thể mơ hồ tưởng tượng ra được vẻ hào hùng của đám đệ tử Đan Tiêu cổ phái này.
Tuy rằng là lao về phía trước, chống lại cường địch bên ngoài, tuy rằng biết rõ bản thân hẳn sẽ phải chết, thế nhưng lại vô cùng lạc quan, khám phá ra sự huyền bí của sinh tử.
- Thời kỳ thượng cổ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một tông môn cường đại như vậy, toàn bộ tông môn đều tới chiến trường, hơn nữa toàn bộ đều chết trận?
Trong đầu Giang Trần tràn ngập sự nghi vấn, đối với lai lịch của cường địch bên ngoài cũng cảm thấy có chút nghi hoặc.
Thế nhưng trên vách núi đá này cũng không có ghi lại.
Dọc theo thềm đá hai bên vách núi chậm rãi leo lên trên, Giang Trần đi tới chỗ cao trên vách núi này, trước mặt hắn lập tức xuất hiện một pho tượng to lớn.
Pho tượng này ước chừng bao ba bốn trượng, đứng sừng sững trên núi cao, tùy ý để mặc dòng sông thời gian dài vô tận rửa sạch, dường như cũng không có cách nào làm giảm bớt sự uy vũ, hiên ngang của pho tượng này.
Bên cạnh pho tượng cao này có một tấm bia đá dựng đứng, bên trên bia đá có khắc ba chữ - Tổ Sư nhai.
Giang Trần khẽ gật đầu, hóa ra là thánh địa cung phụng pho tượng của tổ sư.
Pho tượng Tam Tôn tổ sư này trông rất sống động, tuy rằng chỉ là một pho tượng, thế nhưng dường như lại ẩn chứa một tia ý chí thượng cổ, khiến cho Giang Trần có cảm giác ở bốn phía pho tượng Tam Tôn tổ sư này có một cỗ khí tức như có như không, giống như tùy thời có khả năng sẽ sống lại vậy.
Giang Trần cũng biết, rất nhiều cường giả đều có thể đem ý chí của bản thân mình cùng thần thức dung hợp vào trong pho tượng, để cho vật chết này có một chút sức sống.
Ở vị diện khác còn có cường giả chư thiên đem thần niệm của bản thân dung nhập, luyện chế thành một đạo phân thân, ký thác ở trong các pho tượng cùng với trong các bức họa.
Thực lực thấp kém hơn thì chỉ ký thác một tia thần thức, ý niệm trong đầu mà thôi.
Mà người thần thông quảng đại hơn thì càng có thể tạo ra một phân thân, thậm chí có đủ ý thức tự chủ, có thể độc lập trao đổi.
Giang Trần nhìn pho tượng Tam Tôn này, tuy rằng ẩn chứa một tia ý chí thượng cổ, thế nhưng hiển nhiên còn chưa đạt được tới giai đoạn ý thức có thể tự chủ.
Cũng may là Giang Trần, nếu như đổi lại là bất luận một người trẻ tuổi nào trong Vạn Tượng cương vực mà nói, thần thức cảnh giới không đủ, căn bản không nhìn ra được chỗ dị thường của pho tượng kia.
Giang Trần đứng ở dưới pho tượng này, cảm nhận ý chí thượng cổ ở trong pho tượng Tam Tôn này.
Dưới cái bệ của pho tượng này không ngừng tỏa ra khí tức kỳ lạ, măc dù có bức thạch điêu trấn áp, thế nhưng hắn lại có cảm giác loáng thoáng giống như linh lực muốn dâng trào.
Chuyện này khiến cho Giang Trần hơi có chút ngạc nhiên. Hắn thầm suy đoán, dưới bức thạch điêu này có lẽ có vật bất phàm nào đó.
Trước vách núi đá còn khắc không ít chữ nói rõ, đệ tử Đan Tiêu cổ phái nếu như còn sống trở về nhất định phải chấn hưng bổn tông.
Thế nhưng mà đệ tử Đan Tiêu cổ phái hiển nhiên toàn bộ đều chết trận.
Mà Giang Trần hắn, dường như là người đầu tiên sau thời kỳ thượng cổ tới chỗ này. Nói như vậy, hắn hẳn là có thể kế thừa truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái.
Chỉ là Giang Trần mờ mịt nhìn chung quanh, trừ bên dưới thạch điêu có linh lực như ẩn như hiện lan tràn ra thì căn bản không biết Đan Tiêu cổ phái này còn có cái gì có thể truyền thừa được nữa.
Trừ mộ viên khắp ngọn núi ra còn có từng mảnh tường đổ nát, cũng chỉ còn lại một chỗ núi cao này. Đứng ở trên cao, Giang Trần vận dụng Thiên Mục thần đồng, xem xét bốn phía một lượt, thế nhưng lại không phát hiện ra truyền thừa đặc biệt nào.
Giang Trần đi dạo trên núi cao vài vòng, cũng không có phát hiện ra thứ gì.
Về phần thứ tản ra linh lực dưới thạch điêu của pho tượng kia, Giang Trần suy đoán, hẳn là một loại linh dược.
Giang Trần cũng không có nghĩ tới việc di chuyển, dù sao nơi có bức tượng của Tam Tôn tổ sư, hiển nhiên là thánh địa của Đan Tiêu cổ phái, mặc dù phía dưới này có chút thứ tốt, thế nhưng nếu không phá vỡ bức tượng của tổ sư kia sợ rằng cũng không lấy được.
Chỉ là vì vài cọng linh dược mà phá vỡ bức tượng trong thánh địa của người ta, loại chuyện này Giang Trần khinh thường làm, cũng không thèm làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.