Chương trước
Chương sau
- Cái gì?
Thanh âm của Hạng Can trưởng lão phát lạnh, nhìn chằm chằm vào Giang Trần.
- Ngươi xác định là Thiên cấp linh dược?
Giang Trần biểu tình đạm mạc:
- Này là ra giá lần đầu. Nếu như muốn ta nói lần thứ hai, sẽ không chỉ có vậy.
Lúc trước, Giang Trần đối với Hạng Can trưởng lão này ấn tượng khá tốt. Thế nhưng vừa rồi biểu hiện của hắn, để cho Giang Trần có chút thất vọng. Cho nên, cái giá này của Giang Trần, chỉ cho Hạng Tần mặt mũi, lại không cho Hạng Can trưởng lão quá nhiều mặt mũi.
Hạng Can trưởng lão nộ khí bừng bừng, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Giang Trần sẽ sư tử mở đại khẩu, đây quả thực là lừa gạt!
- Cái giá này, Tam Tinh Tông ta ra!
Tham Lang trưởng lão thấy Hạng Can trưởng lão trầm ngâm không nói, vội mở miệng, hắn tự nghĩ vừa rồi đắc tội Giang Trần thảm rồi.
Nếu không chủ động, đợi chút nữa đến phiên hắn mà nói, có khả năng giá cả còn cao hơn.
- Ha ha, Tam Tinh Tông ngươi, liền không chỉ cái giá đó.
Giang Trần nhàn nhạt liếc Tham Lang trưởng lão một cái, mỉm cười nói.
- Ta cũng không cố ý làm khó dễ các ngươi, giá cả của Tam Tinh Tông ngươi, một cây Thiên cấp linh dược, hai phần ba Địa cấp linh dược. Cũng là một ngụm giá. Mua hoặc là không mua, một lời quyết đoán, xin miễn mặc cả.
Tam Tinh Tông Chúc Phi Dương nghe vậy, không khỏi giận dữ:
- Giang Trần, ngươi đây là cố định lên giá! Tuyệt đối là lừa gạt vơ vét tài sản!
Giang Trần cười lạnh nói:
- Chư vị đừng nghĩ sai rồi, ta không cầu các ngươi mua sắm giải dược của ta. Nếu như các ngươi có thực lực, tự mình đi luyện chế giải dược.
Hiện tại luyện chế giải dược? Đừng nói bọn họ không có đầu mối, cho dù có đầu mối, chỉ sợ tài liệu giải dược cũng đã bị Giang Trần cướp đoạt xong.
Tham Lang trưởng lão mặt trầm như nước, nhẹ nhàng cắn răng nói:
- Hảo, theo ý ngươi, một cây Thiên cấp linh dược, hai phần ba Địa cấp linh dược!
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Hảo, mời qua một bên chờ một chút.
- Vì cái gì còn phải đợi?
Tham Lang trưởng lão chỉ cầu nhanh chóng cầm đến giải dược.
- Yên tâm, trước lúc độc phát, ta nhất định sẽ cho các ngươi giải dược.
Giang Trần thong thả nói.
Lập tức con mắt nhìn Đại Thánh Đường, lại nhìn Tiêu Dao Tông một chút, về phần Thánh Kiếm Cung, hắn là nhìn cũng chẳng muốn nhìn.
Bên Đại Thánh Đường, Hạng Can trưởng lão thở dài:
- Hảo, lần này là lão Hạng ta nhìn sai, bị người trẻ tuổi cho bài học. Tốt, theo ý của ngươi, một cây Thiên cấp linh dược. Đại Thánh Đường ta tổng cộng được tám mươi gốc Địa cấp linh dược, trừ mười gốc của Hạng Tần, tổng cộng là bảy mươi gốc. Cho ngươi một nửa, chính là 35 gốc. Không sai chứ?
Giang Trần mỉm cười nói.
- Không sai.
Lập tức khoát tay chặn lại:
- Cũng xin chư vị Đại Thánh Đường chờ một chút.
Mục quang của Giang Trần, lại nhìn về phía Tiêu Dao Tông, nhàn nhạt cười nói:
- Vô Ngân trưởng lão, ngươi thấy thế nào?
Vô Ngân trưởng lão sững sờ, hắn còn tưởng rằng Giang Trần đã liệt Tiêu Dao Tông hắn vào đối đầu như Thánh Kiếm Cung, không nghĩ rằng Giang Trần lại hỏi hắn như vậy.
Lông mày của Vô Ngân trưởng lão nhéo một cái:
- Giang Trần hiền chất muốn mở cho Tiêu Dao Tông ta cái giá gì?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Giang mỗ ân oán rõ ràng, Tiêu Dao Tông ngươi đắc tội ta cũng sâu, bất quá cái nào ra cái đó. Ta cũng chỉ mở giá một lần, có mua hay không tùy ngươi.
Vô Ngân trưởng lão cuối cùng là người từng trải, nghe Giang Trần nguyện ý bán giải dược cho hắn, trong nội tâm hơi cảm thấy nhẹ nhõm. Vì nếu như không chiếm được giải dược, bọn họ liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Chút thời gian như vậy, muốn bọn họ nghiên cứu cùng luyện chế ra giải dược, căn bản không có khả năng.
Thế nhưng, trong nội tâm của Vô Ngân trưởng lão lại có chút lo lắng, lo lắng Giang Trần sư tử mở đại khẩu, khai ra một cái giá hắn căn bản không tiếp thu được.
Cho nên, cân nhắc nhiều lần, Vô Ngân trưởng lão nhìn qua Giang Trần:
- Giang Trần, chỉ cần ngươi ra giá công bình, ân oán giữa chúng ta, xóa bỏ!
Vô Ngân trưởng lão trải qua nhiều chuyện như vậy, hiển nhiên cũng nhận thức đến Giang Trần không phải vật trong ao, tuyệt đối không phải là Vô Ngân hắn có thể đối phó.
Thay vì tiếp tục cùng Giang Trần đối nghịch, còn không bằng dứt khoát cầu hoà.
Giang Trần nhìn chằm chằm Vô Ngân trưởng lão thật lâu, trên mặt mới lộ ra vẻ mỉm cười, vừa rồi hắn lấy thần thông Thất Khiếu Thông Linh quan sát Vô Ngân trưởng lão.
Biết lão nhân này ước chừng là biết không làm gì được mình, quả nhiên là thật mang theo ý tứ cầu hoà.
Mà vì cái gì hắn cầu hoà, hiển nhiên cũng là gián tiếp năn nỉ mình, ra giá đừng quá hung ác.
Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu:
- Vốn ta định lấy hai gốc Thiên cấp linh dược. Nếu như Vô Ngân trưởng lão ngươi nhìn rõ ràng đại nghĩa như vậy, Tiêu Dao Tông ngươi liền giống Tam Tinh Tông a.
Giang Trần cũng không phải loại không thấu tình đạt lý. Thái độ của Vô Ngân lão nhân, hiển nhiên là bỏ qua truy sát hắn, bỏ qua cướp đoạt gốc Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng kia, chẳng khác nào gián tiếp nhận thua.
Cho nên, Giang Trần cũng hạ bậc thang, cho Tiêu Dao Tông một cái công đạo giá.
Vốn hắn định lấy hết hai gốc Thiên cấp linh dược của Tiêu Dao Tông, nghĩ nghĩ, lưu lại một cây cho Tiêu Dao Tông, cho bọn họ chút mặt mũi.
Vô Ngân trưởng lão than nhẹ một tiếng:
- Nếu như vậy, đa tạ.
Hắn cũng biết ý tứ của Giang Trần, Vô Ngân hắn vẫn muốn cướp đoạt Thiên cấp linh dược của Giang Trần, mà hiện giờ Giang Trần không có lấy hết hai gốc Thiên cấp linh dược, chẳng khác nào là gián tiếp trả lại hắn một cây Thiên cấp linh dược.
Có qua có lại, đến trên đầu Tiêu Dao Tông hắn, cuối cùng còn có một cây Thiên cấp linh dược!
Vô Ngân trưởng lão là thật lòng cảm tạ Giang Trần.
Cuối cùng là Lục Đại tông môn của Vạn Tượng Cương Vực, kỳ thật tông môn khác cũng không nguyện ý nhìn người của Thánh Kiếm Cung toàn bộ vẫn lạc ở này.
Hạng Can trưởng lão mở miệng nói:
- Giang Trần hiền chất, ân oán giữa Thánh Kiếm Cung cùng Đan Can Cung...
Giang Trần không đợi hắn nói xong, liền khoát tay chặn lại:
- Hạng Can trưởng lão, việc này ai cũng đừng hoà giải. Lúc trước Uông Hàn kia cầm đến Địa cấp linh dược, ở trước mặt ta khoe khoang. Ta từng nói cái gì a?
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết Giang Trần nói là có ý gì.
Chỉ có Uông Hàn xấu hổ không thôi, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào. Lúc ấy hắn hướng Giang Trần khoe khoang, Giang Trần nói đến lúc sau hắn sẽ xin Giang Trần nhận lấy Địa cấp linh dược của mình.
Việc này Uông Hàn sao không rõ ràng?
Mộc Cao Kỳ ở một bên, nhiệt huyết một mực sôi trào. Giang Trần đối mặt Cự Đầu các tông chậm rãi nói chuyện, đùa bỡn những trưởng lão này ở trong bàn tay.
Cái gì gọi là phong phạm, đây mới gọi là phong phạm!
Ở thời khắc này, Mộc Cao Kỳ đối với Giang Trần đã bội phục đến tình trạng đầu rạp xuống đất.
Nghe Giang Trần hỏi, bận rộn tiếp lời nói:
- Trần ca nói Uông Hàn sớm muộn gì cũng sẽ yêu cầu hắn nhận lấy Địa cấp linh dược của mình. Uông Hàn nói Trần ca ta mộng tưởng hão huyền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.