Chương trước
Chương sau
Sau khi người Tiêu Dao Tông đánh lén một lần, hiển nhiên không có khả năng tiếp tục dừng lại. Dù sao, tuy người Tiêu Dao Tông am hiểu dụng độc, nhưng một khi bị đuổi kịp, đối mặt mọi người vây công, khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Bất quá dù vậy, Giang Trần vẫn rất cẩn thận. Tuy hắn không sợ ám khí đánh lén gì, nhưng có Nhạc Bàn xung phong, hắn tự nhiên không có đạo lý đi ngăn trở.
Về phần quyền ưu tiên, chỉ là hiệp nghị trên miệng, đến lúc đó ai sẽ để ý?
Hơn nữa, Nhạc Bàn này thật có thể đi đến cuối cùng? Ai cũng nói không chừng.
Nham tương cuồn cuộn, như là dầu sôi trào, không ngừng bốc lên phao khí, khi thì nhấc lên sóng nham tương, cao chừng mấy trượng.
Tuy mọi người là cường giả Nguyên cảnh, cũng có thể cảm giác được nhiệt độ nham tương cực nóng.
Một khi bị nham tương bắn trúng, hay rớt xuống nham tương, chỉ sợ cũng là cửu tử nhất sinh.
Muốn đi tới, nhất định phải lướt qua Nham Tương hồ vắt ngang trước mặt mọi người. Xem khoảng cách này, rộng trọn vẹn gần trăm trượng.
Dùng thân thủ của mọi người, lướt đi qua, khoảng cách 100 trượng, căn bản không tồn tại độ khó gì.
Thế nhưng mà, trung tâm Nham Tương hồ kia, không ngừng nhảy lên sóng nham tương, khí thế cực kỳ hung hãn, nếu như trong quá trình lướt đi, không có mượn lực, một khi gặp phải sóng nham tương công kích, vậy thì phiền toái rất lớn.
Hơn nữa, trong nham tương này, rõ ràng còn có sinh linh chiếm giữ. Một khi sinh linh kia hiện thân công kích, vậy thì càng thêm nguy hiểm.
Hai người Đại Thánh Đường nhìn nhau, khóe miệng đều lộ ra mỉm cười.
Chỉ thấy trong tay bọn họ trảo một cái, trong tay đều nhiều ra một đạo linh phù màu vàng. Thúc giục linh phù, trên người bọn họ lập tức xuất hiện từng đạo hào quang kỳ dị.
- Chư vị, chúng ta đi trước một bước. Các ngươi đuổi theo a.
Thân hình Nhạc Bàn cùng Hứa Cương, phảng phất như chắp cánh, phi tốc mà đi, hóa thành lưu quang, độn bắn về phía bờ bên kia.
Tốc độ này cực nhanh, giống như sao băng, đảo mắt liền rơi xuống bờ bên kia.
- Phi Hành Phù, Đại Thánh Đường này, thật đúng là đại thủ bút a.
Lâm Phong nhìn xem một màn này, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, oán hận bất bình mắng.
Nhìn xem sóng nhiệt nham tương, da đầu của Mộc Cao Kỳ cũng run lên.
Phùng Vạn Kiếm hùng hùng hổ hổ:
- Đồ chó hoang, có Phi Hành Phù cũng không mang chúng ta theo.
- Phùng huynh, chúng ta phải tăng thêm tốc độ. Hai súc sinh Đại Thánh Đường kia đi tới trước, chắc chắn sẽ không chờ chúng ta.
Lâm Phong đề nghị.
Hai người nhìn nhau, Phùng Vạn Kiếm gật đầu:
- Lâm huynh, đi theo ta.
Nói xong, Phùng Vạn Kiếm lẩm bẩm, đột nhiên hai tay chấn động, ở phía sau hắn, thoáng cái bắn ra hai ba mươi đạo hào quang lăng lệ ác liệt.
Hai ba mươi đạo hào quang lăng lệ ác liệt này, đều là phi kiếm của Phùng Vạn Kiếm, lập tức vắt ngang hai bên Nham Tương hồ, tạo thành một cây cầu.
Mỗi một thanh phi kiếm tầm đó, chỉ cách bốn năm trượng, đối với Nguyên cảnh mà nói, khoảng cách này, như giẫm trên đất bằng.
Phùng Vạn Kiếm cùng Lâm Phong sưu sưu sưu... Hóa thành hai đạo lưu quang, Lăng Không Hư Độ, mượn phi kiếm này bắn tới bờ bên kia.
Tốc độ lăng không của hai người cũng cực nhanh.
Nhưng ngay trong nháy mắt này, Nham Tương hồ kia đột nhiên bốc lên một đám bọt khí cực lớn.
Bành...
Một tiếng vang thật lớn, bọt khí kia ầm ầm nổ tung.
Hơn mười đạo nham tương, như là suối phun phun lên không trung. Cái khí thế kia, như Giao Long Xuất Hải, trực tiếp cuốn tới Phùng Vạn Kiếm cùng Lâm Phong.
Lâm Phong thấy thế, biết rõ Phùng Vạn Kiếm toàn lực Ngự Kiếm, không có khả năng phân thân đối kháng nham tương này. Lúc này hắn biết rõ, mình và Phùng Vạn Kiếm nhất tổn câu tổn. Nếu như Phùng Vạn Kiếm gặp chuyện không may, Lâm Phong hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ
Cắn răng một cái, vung tay lên,《 Tam Tinh Quyết 》trong tay dẫn động.
- Tam Tinh Củng Thiên.
Ba đạo quang mang từ trong tay hắn bắn ra, hóa thành ba đạo khí lưu, bảo vệ thân thể hai người. Đồng thời bước chân không ngừng, tiếp tục bay về phía trước.
Bành bành bành...
Tiếng bọt khí bạo liệt không ngừng truyền tới, Nham Tương hồ kia, phảng phất như sôi trào. Từng đạo nham tương trùng thiên, không ngừng xông lên.
Trong sóng lớn, rõ ràng còn lôi cuốn lấy từng con ma quái hình người, giương nanh múa vuốt, rất có tư thế xé Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm thành mảnh nhỏ.
- Lâm huynh, ngăn trở.
Phùng Vạn Kiếm lòng nóng như lửa đốt, hắn toàn lực Ngự Kiếm, căn bản không rảnh phân thân đi đối phó những ma quái nham tương này.
Không cần Phùng Vạn Kiếm nhắc nhở, Lâm Phong cũng biết cục diện bây giờ.
Thế nhưng mà, đối mặt nhiều ma quái nham tương như vậy, nếu trên mặt đất, Lâm Phong tự nhiên không sợ.
Thế nhưng mà, bây giờ bọn hắn lăng không, địa phương mượn lực là cách bốn năm trượng mới có một thanh phi kiếm.
Chỉ cần bất luận một cước nào đạp sai, sẽ rơi xuống nham tương vô tận.
Loại tình huống này, thực lực của Phùng Vạn Kiếm, quả thực là phát huy không ra ba thành.
Bất quá dù vậy, Lâm Phong vẫn đem hết toàn lực,《 Tam Tinh Quyết 》 diễn sinh ra Tam Tinh khí lưu, không ngừng đánh tới những ma quái nham tương kia.
Chỉ là, ma quái nham tương này, số lượng thật sự là quá nhiều, giống như tổ ong vò vẽ, toàn bộ Nham Tương hồ, phảng phất như bỗng nhiên tầm đó, tất cả sinh linh đều thức tỉnh.
Khoảng cách hơn 100 trượng, đối với cường giả Nguyên cảnh mà nói, là không đáng kể chút nào.
Nhưng mà lúc này, lại như rãnh trời, một bước là Thiên Đường, một bước là Địa ngục.
Bởi vì phải phân tâm đối phó ma quái, nên hai người căn bản là nửa bước khó tiến, đi đến một nửa, liền tiến thối lưỡng nan.
Mà ma quái bốn phía, thì không ngừng phát ra tiếng gầm gừ hung ác, từ trong Nham Tương hồ xông ra.
Những ma quái nham tương này, luận tu vi, xa xa không bằng Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm là Nguyên cảnh tam trọng.
Thế nhưng mà, số lượng ma quái nham tương nhiều lắm, hơn nữa cấu tạo thân thể của bọn nó hết sức đặc thù, chính là Hỏa Linh thể, công kích, căn bản giết không chết bọn nó.
Hơn nữa, chúng công kích lên, mỗi một lần đều cuốn lấy nham tương nóng hổi, loại nhiệt độ cao nầy, mặc dù là Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm, cũng không muốn đụng chạm.
Bởi vậy, Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm bị nhốt giữa Nham Tương hồ, tiến thối lưỡng nan.
- Lâm huynh, nhanh đột phá. Ta Ngự Kiếm thời gian có hạn.
Phùng Vạn Kiếm vô cùng lo lắng, lăng không Ngự Kiếm, vốn đã rất tiêu hao Nguyên lực.
Hơn nữa lần này hắn khống chế hai ba mươi thanh kiếm, nếu như chỉ mấy hơi thở tầm đó hoàn thành, ngược lại là không có áp lực gì.
Nhưng muốn một mực kiên trì, cái kia tiêu hao liền lớn rồi.
Bờ bên kia, trong góc âm u, Hứa Cương và Nhạc Bàn nhìn xem một màn này, khóe miệng hai người đều mỉm cười.
- Nhạc sư huynh, chiêu này của chúng ta, có phải quá độc ác hay không?
Hứa Cương cười quái dị một tiếng.
- Đáng tiếc là hai phế vật này lên trước, mục tiêu của ta, vốn không phải bọn hắn a.
Nhạc Bàn từ trong chỗ tối, nhìn lại bờ bên kia.
Nguyên lai, hai người bọn họ dùng Phi Hành Phù phi độ Nham Tương hồ, thời điểm sắp đến, Nhạc Bàn thuận tay vứt một đạo linh phù xuống, thủ đoạn thập phần che dấu, sau khi chìm xuống dưới Nham Tương hồ mới nổ tung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.