Chương trước
Chương sau
Nhìn Thuấn lão mang Sở Tinh Hán rời đi, Giang Trần nhẹ nhàng thở dài, thấy Sở Tinh Hán có kết quả như vậy, tự đáy lòng cũng cảm thấy cao hứng.
Hoàng Nhi thấy Giang Trần than nhẹ, hiếu kỳ hỏi:
- Vì sao Giang công tử thở dài?
- Vận mệnh của Sở Tinh Hán có nhiều trái ngang, đi theo Thuấn lão, đích thật là một quy túc tốt. Ta cảm thấy cao hứng thay hắn. Trong bốn đại tông môn, đệ tử có thể vào pháp nhãn của Giang Trần ta cũng không nhiều, Sở Tinh Hán quang minh lỗi lạc, có nguyên tắc, cũng coi là một đại trượng phu.
Hoàng Nhi có chút xuất thần, thật lâu mới sâu kín thở dài:
- Giang công tử chỉ để ý khích lệ người khác, nhưng lại không biết, mình cũng là người như vậy sao?
Giang Trần nghe vậy, cười cởi mở nói:
- Đại trượng phu thì không tính, nhưng ân oán rõ ràng, có ơn tất báo, Giang mỗ lại hiểu. Hoàng Nhi cô nương yên tâm, ta chắc chắn không phụ Thuấn lão nhờ vả, chiếu cố ngươi hảo hảo.
Hoàng Nhi cười một tiếng, nhìn Giang Trần ngữ khí chân thành, cảm xúc khi biệt ly cũng hơi khá hơn một chút. Chỉ cảm thấy Giang Trần này, bằng phẳng chân thành, rất dễ dàng ở chung.
- Thuấn lão đã đi xa, chúng ta cũng đi thôi.
Hoàng Nhi thu ánh mắt trông về phía xa, ổn định tâm tình, nói với Giang Trần.
Giang Trần gật gật đầu, cùng Hoàng Nhi sóng vai mà đi, chạy như bay về phía Thiên Quế Vương Quốc.
Lại để cho Giang Trần không ngờ là, mặc kệ tốc độ của mình nhanh ra sao, Hoàng Nhi đều có thể chăm chú đi theo, hơn nữa không vượt hắn nửa bước, cũng không lạc hậu quá xa.
Cái này để cho Giang Trần cảm thấy giật mình, đối với tu vi của Hoàng Nhi, cũng hết sức tò mò.
Chỉ là, hồi tưởng lại ngày đó bắt mạch, tuy biết Hoàng Nhi này tu vi sâu xa, nhưng cụ thể là tu vi gì, Giang Trần lại cảm ứng không ra.
- Hoàng Nhi này cùng Thuấn lão, lai lịch thần bí, thực lực thâm bất khả trắc a.
Mặc dù trong nội tâm Giang Trần hiếu kỳ, nhưng lại không có hỏi tới hỏi lui.
Hai người một đường làm bạn, cũng có nói chuyện với nhau, nhưng Giang Trần lại chưa bao giờ nghe ngóng lai lịch của đối phương.
Ngày hôm nay, rốt cục tiến vào khu vực của Thiên Quế Vương Quốc, tiến nhập vương đô.
Mà Hoàng Nhi, lại thay đổi một bộ áo choàng màu đen, che phủ mình cực kỳ chặt chẽ, ngay cả mặt mũi cũng trở nên thần thần bí bí, xem không rõ.
Giang Trần nghĩ Hoàng Nhi này tự ti dung mạo của mình, nên không nói gì.
Cả Giang phủ, hết thảy ngay ngắn, cũng không có bởi vì Giang Trần không có mặt, liền mất trật tự.
- Thiếu chủ?
Giang Trần vừa tới cửa, Tiết Đồng liền phát hiện Giang Trần, kích động hô to lên.
Mấy thân vệ khác, đều nghe vậy chạy vội ra, cả đám mừng rỡ.
Lần từ biệt này, là tiếp cận hai năm, mọi người đều có biến hóa cực lớn.
Vốn đều là thiếu niên, hai năm trôi qua, cả đám đều cao lên, thành thanh niên cường tráng.
Nhất là Tiết Đồng, đã đột phá Tiên cảnh.
Mấy người khác, đều là Chân Khí cảnh đỉnh phong, cách Tiên cảnh chỉ một bước ngắn.
Ánh mắt Giang Trần đảo qua bọn hắn, cười nói:
- Không tệ, không tệ.
Đi vào đại môn, đã thấy Câu Ngọc đứng trên bậc thang trong đình viện, dáng người ngạo nhân như cũ, nhưng trên mặt tựa hồ thon gầy đi một tí, càng thêm có ý vị rồi.
- Thiếu chủ, ngươi rốt cục trở lại rồi.
Câu Ngọc cuối cùng lớn tuổi nhất, nên trầm ổn hơn, nhưng vô luận nàng áp chế như thế nào, thì vẻ kích động trong nội tâm, ở sâu trong khóe mắt, vẫn là khó có thể che dấu.
Hiển nhiên, Giang Trần trở về, nàng cao hứng, hoàn toàn không thua bọn người Tiết Đồng.
Chỉ là, những ngày này, một mình nàng gánh vác gia sự, cho nên, không có thất thố như những người khác.
- Ha ha, Câu Ngọc, hai năm không thấy, tựa hồ ngươi gầy hơn a. Trong hai năm qua, ngược lại vất vả các vị rồi.
Giang Trần nhìn thấy Giang phủ vô sự, tâm tình thoáng cái trở nên sáng sủa.
- Tam thúc cùng Giang Vũ đều tốt chứ.
- Tam gia cùng Tiểu Vũ đều rất tốt.
Tiết Đồng hồi đáp.
- Ân, đi vào nói chuyện.
Giang Trần đang muốn đi vào, bỗng nhiên dừng bước, cười cười, chỉ vào Hoàng Nhi nói:
- Vị này là Hoàng Nhi cô nương, là bằng hữu của một cố nhân.
- Hoàng Nhi cô nương, ngươi tốt.
Bọn người Tiết Đồng nhao nhao chào hỏi.
Câu Ngọc cũng đi tới, dịu dàng cười cười, vươn cánh tay, khoác ở trên cánh tay của Hoàng Nhi:
- Hoàng Nhi cô nương, đã là bằng hữu của công tử nhà ta, đến nơi này, liền không cần khách khí.
Hoàng Nhi mỉm cười, thấy tùy tùng của Giang Trần xinh đẹp hào phóng, trong nội tâm cũng cao hứng.
- Câu Ngọc tỷ tỷ tốt.
Câu Ngọc thấy nàng thoáng cái liền nhớ danh tự của mình, mà nghe thanh âm này, lại như tiên âm, không hề tạp chất, để cho cả người nàng nhìn về phía trên, lộ ra vô cùng không linh.
Cho nên, Câu Ngọc vô cùng hiếu kỳ, cố nhân bằng hữu của Thiếu chủ là từ nơi nào đến? Thanh âm của Hoàng Nhi cô nương này không linh như vậy, như âm thanh của tự nhiên, nên là cô nương xuất trần thoát tục bực nào a?
Trong lúc nhất thời, Câu Ngọc đối với khuôn mặt của Hoàng Nhi sau áo choàng, ngược lại phi thường tò mò.
Tựa hồ Hoàng Nhi cũng cảm giác được một ít tâm tư của Câu Ngọc, liền cười một tiếng. Nữ hài tử ở trên loại sự tình này, đều cực kì thông minh.
Nàng biết rõ, Câu Ngọc tỷ tỷ này, đích thị là có chút tâm ý đối với Thiếu chủ nhà mình, cho nên, chứng kiến nữ tử khác, liền tránh không được có chút tò mò.
Hoàng Nhi rất khéo hiểu lòng người, nhẹ nhàng giật áo choàng che đầu xuống, lộ ra khuôn mặt xấu xí.
Câu Ngọc thấy thế, hơi có chút kinh ngạc, nhưng kinh ngạc lập tức hóa thành áy náy. Nàng biết rõ, vừa rồi mình thăm dò, đã để cho Hoàng Nhi cô nương này hiểu lầm.
Mà Hoàng Nhi làm như vậy, hiển nhiên là bỏ đi hiếu kỳ, bỏ đi hiểu lầm của nàng.
Trong lúc nhất thời, Câu Ngọc ngược lại có chút xấu hổ rồi. Nàng thật có chút tò mò, nhưng không có ý ghen tuông thêu dệt chuyện, thấy Hoàng Nhi lộ ra dung mạo, trong nội tâm cực kỳ áy náy.
- Hoàng Nhi cô nương...
Câu Ngọc lúng túng, muốn giải thích cái gì.
Nhưng Hoàng Nhi lại cười nhạt một tiếng:
- Câu Ngọc tỷ tỷ, vốn nên thẳng thắn thành khẩn tương kiến, là Hoàng Nhi thất lễ.
Câu Ngọc thấy Hoàng Nhi có khí độ như vậy, trong nội tâm không khỏi chịu phục. Trong lòng cũng âm thầm đáng tiếc, Hoàng Nhi này thiện lương hào phóng, lại không được hoàn mỹ, thật là đáng thương. Càng khó được là, nàng bày khuôn mặt ra trước người, lại không hề tự ti, mà bình tĩnh, thoải mái, thong dong, đích thị là xuất thân danh môn.
Trong lúc nhất thời, Câu Ngọc kinh ngạc cùng áy náy nhét đầy lồng ngực.
Lôi kéo bàn tay mềm mại không xương của Hoàng Nhi nói:
- Hoàng Nhi muội muội, từ nay về sau, ngươi liền ở chỗ này, ai dám khi dễ ngươi, Câu Ngọc ta nhất định xuất đầu thay ngươi.
Câu Ngọc đối với cô nương thiện lương hào phóng này, là tràn đầy hảo cảm, ý muốn bảo hộ lập tức bộc phát.
Giang Trần cười ha ha, lại không nói gì.
Muốn nói bảo hộ, ai bảo vệ ai còn không nhất định. Bất quá tính cách của Câu Ngọc hào phóng mạnh mẽ, dám yêu dám hận, đích thị là áy náy vì cử động vừa rồi, cho nên có hảo cảm đặc biệt với Hoàng Nhi, muốn bảo hộ nàng, là phù hợp tính cách của Câu Ngọc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.