Chương trước
Chương sau
- Giang Trần, sư mệnh khó vi, Sở Tinh Hán ta đến đây chịu chết, ngươi không cần hạ thủ lưu tình. Chỉ có điều, muốn ta vì tiện nhân Long Cư Tuyết kia mở đường tiên phong, tự bạo Linh Hải kích thương ngươi, Sở Tinh Hán ta cận kề cái chết cũng không làm. Ta hi vọng, ta và ngươi có thể công bình chiến một trận. Ta hi vọng, ta có thể đường đường chính chính chết trận
Sở Tinh Hán mặt trầm như nước, truyền âm tới.
Giang Trần hơi kinh hãi, truyền âm hỏi:
- Ngươi nhận ra ta?
- Lúc ngươi ở Địa Linh khu, Tử Dương Tông đã tập trung thân phận của ngươi rồi. Giang Trần, Sở Tinh Hán ta không có nhìn lầm ngươi, ngươi, đích thật là một thiên tài. Đến đây đi
Sở Tinh Hán đại triệt đại ngộ, tâm tính cũng rất siêu nhiên, lại không có sa vào trong bi thương.
Giờ phút này, hắn chỉ cầu một trận chiến, thống khoái chiến một trận.
Ngửa mặt lên trời thét dài, Sở Tinh Hán kêu to, lòng tràn đầy thê lương, phảng phất Nhật Nguyệt đồng bi.
- Chiến.
Sở Tinh Hán cầm trường kiếm trong tay, khí lưu sau lưng hội tụ thành một Thiên Hà, giống như Tinh Hà sáng lạn.
Tinh Hà sáng chói này, chính là kiếm thuật độc nhất vô nhị của Sở Tinh Hán tu luyện, thúc dục Linh lực, hình thành khí tràng như Thiên Hà.
Nhưng cách ba năm gặp lại, Giang Trần sớm đã không phải là Giang Trần năm đó.
Tuy tu vi của Sở Tinh Hán đã vững bước tăng lên, nhưng so sánh với tiến bộ của Giang Trần, lại không đủ xem.
Giờ phút này, Sở Tinh Hán chỉ mới vào Tiên cảnh lục trọng, tinh quang sáng chói kia giống như quang điểm ngân bạch, hội tụ thành kiếm khí xung thiên.
Mũi kiếm dẫn một cái, hình thành khí thế ngập trời.
- Kiếm khí xung thiên, đi.
Luận sử dụng kiếm, Kiếm Thế của Sở Tinh Hán bàng bạc, đại khai đại hợp, tuy sáng chói bàng bạc, nhưng lại không phải loại đẹp mắt không dùng được.
Môn Tinh Hà kiếm khí này của Sở Tinh Hán, đã được chân tủy trong đó.
Kiếm Thế vừa dẫn, lập tức có sát khí ngập trời đập vào mặt.
Vô số kiếm khí, phảng phất như quần tinh trụy lạc, hùng hổ, mang tất cả mà tới.
- Tới tốt lắm.
Giang Trần hét lớn một tiếng, ánh mắt bễ nghễ, hai tay ôm ngực mà đứng.
Trong lúc đó, dưới chân di động, hai tay bãi xuống, tay áo bồng bềnh, đón đầu oanh ra một quyền.
- Chín Khô chín Vinh, Luân Hồi Bất Diệt.
Phanh…
Quyền cương của Giang Trần vọt tới kiếm khí khôn cùng, nhấc lên vô số gợn sóng Linh lực. Một quyền này, Giang Trần dùng Khô Vinh Thần Quyền làm dẫn, dung hợp Nguyên Từ chi lực, Kim Tinh chi lực, Thủy Hỏa chi lực.
Quyền cương cường hãn, hình thành lực bộc phát, thôn phệ kiếm khí đầy trời. Vốn lôi đài bị vô số kiếm khí bao phủ, thoáng cái khôi phục như lúc ban đầu.
Một kiếm này của Sở Tinh Hán, chỉ có hắn tự mình biết huyền ảo lợi hại đến cỡ nào. Hắn vốn cảm thấy, dù một kiếm này không cách nào phá hủy Giang Trần, ít nhất cũng có thể bức hắn luống cuống tay chân, sau đó lại nhất cổ tác khí, luân phiên công kích, tranh thủ có thể chiếm được thượng phong.
Sở Tinh Hán là ôm tâm phảichết, đó là đúng. Nhưng không có nghĩa là hắn đã mất đi bản năng giành thắng lợi của một Võ Giả.
Hắn ôm tín niệm hẳn phải chết, là vì báo đáp sư ân, còn nợ Thủy Nguyệt Đại Sư.
Mà hắn không muốn dùng phương thức tự bạo, là không muốn vi phạm ý nguyện của mình. Nhưng nếu như dựa vào kiếm trong tay, đường đường chính chính thắng Giang Trần, vậy Sở Tinh Hán hắn không thẹn với lương tâm, không thẹn với Thượng Thiên, không thẹn với nội tâm, không thẹn với Thủy Nguyệt Đại Sư, cũng không thẹn với Giang Trần.
Sở Tinh Hán cũng biết, sĩ biệt tam nhật, phải lau mắt mà nhìn.
Hắn cũng tận lực đánh giá cao thực lực của Giang Trần, nhưng sau một chiêu này, hắn bi ai phát hiện, mình vẫn còn đánh giá thấp trình độ yêu nghiệt của thiên tài thế tục kia.
Một chiêu này, nhìn như đơn giản.
Kỳ thật, huyền ảo lại rất nhiều.
Sở Tinh Hán hắn xuất thủ trước, Giang Trần là gặp chiêu phá chiêu. Nói cách khác, Giang Trần là phát sau mà đến trước, lực khống chế cùng lực phản ứng mạnh, có thể thấy được lốm đốm.
Tiện tay một quyền này, vậy mà nhẹ nhõm phá giải Tinh Hà kiếm khí mà Sở Tinh Hán vẫn lấy làm tự hào.
Sở Tinh Hán tin tưởng, mặc dù là Long Cư Tuyết, chỉ sợ cũng làm không được nhẹ nhàng như thế.
Giang Trần cường đại, lại lần nữa kích phát ý chí chiến đấu của Sở Tinh Hán. Trường kiếm vung lên, cùng bản thân dung hợp, hóa thành một đạo lưu quang, như lưu tinh trụy thế, hướng Giang Trần chém tới.
Kiếm khí không ép được Giang Trần, hắn vậy mà ý định sát người vật lộn.
Kiếm quang lóe lên, đã chém về cổ Giang Trần.
Một kiếm ngưng tụ lấy Tinh Hà kiếm khí, khi cách cổ của Giang Trần một mét, đột nhiên Sở Tinh Hán cảm giác mình không khống chế được kiếm thể, Kiếm Thế như đụng vào khí tường vô hình, xu thế cùng tốc độ rõ ràng trì trệ.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, tiêu sái lướt đi một bước, nhẹ nhàng bắn ra một chỉ.
Xùy…
Tiếng xé gió cường đại truyền ra.
Chỉ lực kia, đâm vào trên trường kiếm, phát ra kiếm minh thanh thúy, ông ông ông nổ không ngừng, như bị chỉ lực đàn hồi, làm nó kinh hãi.
Kiếm thể ai minh, cực kỳ chói tai.
Sở Tinh Hán nhíu mày, Kiếm Thế biến đổi, xoát xoát xoát liền gọt mấy phát, Kiếm Thế như phong bạo, giống như gió táp mưa công tới chỗ hiểm của Giang Trần.
Lúc này, Sở Tinh Hán đã thăm dò ra chênh lệch giữa mình cùng Giang Trần, trong nội tâm rung động Giang Trần cường đại, đồng thời cũng dâng lên một cảm giác bi ai.
Mà Giang Trần tiêu sái tự nhiên như trước, chỉ biến hóa bộ pháp, trong tay như nhặt hoa, không ngừng bắn ra, mỗi một chỉ chuẩn xác không sai, bắn lên kiếm thể của Sở Tinh Hán, không nhẹ không nặng.
Nhưng mỗi một chỉ này, lại để cho Kiếm Thế của Sở Tinh Hán không tiếp tục được nữa, triệt để phá hư tiết tấu công kích của hắn, không cách nào hình thành liên tục.
Chiến đấu như vậy, làm cho Sở Tinh Hán bi ai nhận thức ra, người ta căn bản không có đem hết toàn lực, hắn đánh xa đánh gần đều bị phong kín.
- Lại đến.
Tuy Sở Tinh Hán biết Giang Trần cường đại, nhưng lại kích phát chiến ý khôn cùng. Giờ khắc này, hắn đã tiến vào một loại trạng thái hiểu ra, thấy chết không sờn.
Cho nên, lúc kiếm thế của hắn lại biến, ngay cả đường lui cũng không lưu cho mình, chỉ công không thủ, hắn chỉ cầu, thống thống khoái khoái thi triển công kích mạnh nhất của mình, cùng Giang Trần phân cao thấp.
Không thành công, thì thành nhân.
Chứng kiến Sở Tinh Hán không muốn sống như vậy, Giang Trần đột nhiên minh bạch lời nói vừa rồi của Sở Tinh Hán, xem ra Sở Tinh Hán này là bị Thủy Nguyệt Đại Sư bức bách, lên đài dốc sức liều mạng với hắn.
Nhưng mà, nam nhân này kiêu ngạo tự tôn, lại kinh thường dùng phương thức tự bạo đến thành toàn Long Cư Tuyết.
Mà hết lần này tới lần khác, sư ân như núi.
Sở Tinh Hán đây là ôm tín niệm hẳn phải chết, muốn đường đường chính chính chiến một trận, bất kể sinh tử, chỉ vì báo đáp sư ân.
- Thủy Nguyệt lão bà này, thực là có mắt không tròng, bị tiện nhân Long Cư Tuyết kia che mất lý trí.
Giang Trần chứng kiến Sở Tinh Hán giống như hổ điên công kích, trong nội tâm cảm thán. Thủy Nguyệt Đại Sư có đệ tử tốt như vậy không muốn, lại bị một cái gọi là Tiên Thiên thân thể người không người, quỷ không quỷ mê hoặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.