Chương trước
Chương sau
- Được rồi, vui đùa quy vui đùa, nghiêm chỉnh mà nói, lần này bổn tọa tới, đích thật là muốn hàn huyên với ngươi.
Phương đại nhân ngược lại rất thẳng thắn.
- Sau khi ngươi đi, liền không có khả năng về lại Huyền Linh khu rồi. Sau này, ta và ngươi cũng chưa chắc gặp nhau nữa. Nhưng mà, ta cả đời cao ngạo, cũng không có mấy người để ta xem trọng, ngươi, tính là một cái bên trong.
Giang Trần chăm chú lắng nghe, hắn biết rõ, Phương đại nhân này là thành thật trao đổi với hắn, giờ khắc này, giữa hai người tựa như bằng hữu, mà không phải quan hệ giám khảo cùng thí sinh.
- Theo như tính cách của ta, vốn không thích người trẻ tuổi quá cao điệu. Nhưng mà, ngươi lại bất đồng. Ta cảm giác, ngươi ẩn chứa một đại năng lượng, thoạt nhìn cao điệu, lại bất đồng loại không coi ai ra gì như đệ tử tông môn. Mới đầu ta đối với ngươi thắng liên tiếp, rất không cho là đúng. Về sau cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy là ta đánh giá thấp ngươi. Cùng một sự kiện, người không giống liền khác, có người có thể nói là cuồng vọng, có người lại có thể nói là tự tin. Ta từ trên người của ngươi, nhìn thấy chính là tự tin, mà không phải cuồng vọng không ai bì nổi.
Trong ánh mắt của Phương đại nhân, lộ ra một ý tứ chân thành.
- Người trẻ tuổi, ta sẽ không đại biểu tông môn mời chào ngươi. Phương mỗ tới nơi này, chỉ để cho ngươi một lời khuyên, bốn đại tông môn, nhân tâm khó lường. Ngươi đi Địa Linh khu, Thiên Linh khu, nhất định phải cẩn thận đề phòng. Có ít người một khi điên cuồng lên, sẽ không từ thủ đoạn.
Trong nội tâm Giang Trần hơi có chút cảm động, một trưởng lão tông môn, không có giao tình, đối với hắn cũng không có chỗ cầu, có thể đem lời nói đến nước này, rất không dễ dàng.
Phương đại nhân này, đích thật là chân thực nhiệt tình. Loại tính cách chân thành này, ở trong tông môn rất hiếm thấy.
Giang Trần nghiêm mặt nói:
- Phương đại nhân chỉ điểm, ta nhất định khắc trong tâm khảm.
- Ngươi tiểu tử này, chỉ sợ không cần ta chỉ điểm, trong nội tâm cũng có chương trình rồi. Hiện tại ta rất chờ mong, chờ mong nhìn ngươi nhất phi trùng thiên.
Phương đại nhân đích thật là một quân tử quang minh, hai người thảo luận thật lâu, hắn một mực không hỏi xuất thân lai lịch của Giang Trần, cũng không có đại biểu tông môn mình mời chào Giang Trần.
Phần phong độ này, làm cho Giang Trần thưởng thức tự đáy lòng.
Hai người trò chuyện thẳng đến sau nửa đêm, lúc này Phương đại nhân mới đứng dậy cáo từ, chỉ cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Hắn cũng không ngờ, mình vậy mà có thể cùng một người trẻ tuổi thế tục, trò chuyện hợp ý như vậy.
Để cho hắn kỳ quái nhất là, kiến thức khí độ của người trẻ tuổi thế tục này, giải thích ở trên rất nhiều chuyện, vậy mà để cho hắn cảm thấy giật mình nhiều lần, thậm chí độ cao cùng chiều rộng nhìn vấn đề, ngay cả hắn là cao tầng tông môn, cũng cảm thấy thua kém.
Đây rốt cuộc là một yêu nghiệt như thế nào? Này thật sự là đệ tử thế tục sao?
Trong nội tâm Phương đại nhân cười khổ, nhưng lại càng kiên định tin tưởng đối với Giang Trần. Còn trẻ như vậy, cho dù xuất thân thế tục, chỉ sợ xu thế quật khởi cũng không cách nào ngăn cản.
- Tốt rồi, dừng bước đi. Ngày mai, các ngươi phải đi Địa Linh khu báo danh, ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu. Người phụ trách Địa Linh khu, là Tử Dương Tông Thủy Nguyệt Đại Sư.
Đầu óc Giang Trần oanh một tiếng, người nói vô ý, người nghe hữu tình.
Phương đại nhân thiện ý nhắc nhở, nhất định là không có ý. Phương đại nhân khẳng định cũng không biết thân phận chân thật của Giang Trần hắn, dù biết rõ, cũng chưa chắc biết Giang Trần hắn cùng Thủy Nguyệt Đại Sư có ân oán.
Câu nhắc nhở này, kỳ thật trọng điểm là Tử Dương Tông.
Mà Giang Trần nghe vào tai, trọng điểm lại là Thủy Nguyệt Đại Sư.
Vỗ vỗ bả vai Giang Trần nói:
- Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai bằng tư thái tốt nhất, tiến đến Địa Linh khu báo danh. Dùng thiên phú của ngươi, ta tin tưởng, có lẽ Địa Linh khu cũng không trói buộc được ngươi.
...
Địa Linh khu, một phần danh sách đưa đến trước mặt người phụ trách Thủy Nguyệt Đại Sư.
Phần danh sách này, chỉ có mười danh tự, đúng là danh sách mười người từ Huyền Linh khu trổ hết tài năng. Thủy Nguyệt Đại Sư xem chốc lát, nhíu mày.
- Võ Giả thế tục, lại có hai người?
Thủy Nguyệt Đại Sư là người được lợi từ Võ Giả thế tục, hôm nay đệ tử đắc ý nhất của nàng, chính là đến từ thế tục Đông Phương Vương Quốc.
Bất quá, tuy nàng là người được lợi, nhưng thành kiến đối với Võ Giả thế tục, lại thủy chung lái đi không được. Thực tế trong khoảng thời gian này, từ Huyền Linh khu, không ngừng có các loại tin đồn rơi vào trong tai nàng.
Tuy Quách Nhân không phải đệ tử Thủy Nguyệt nhất mạch của nàng, nhưng đường đường tông môn đệ tử, lại bị một Võ Giả thế tục làm thành như vậy!
Sau khi Thủy Nguyệt Đại Sư nghe xong, tuy thầm mắng Quách Nhân là phế vật, ném mặt Tử Dương Tông, nhưng đối với Võ Giả thế tục kia, quả thực là không có ấn tượng tốt gì.
- Bàn thạch yêu nghiệt này, bổn tọa ngược lại muốn nhìn, phải chăng có ba đầu sáu tay?
Thủy Nguyệt Đại Sư ném danh sách qua một bên.
Bàn tay trắng nõn khẽ nhấc, phát ra vài đạo hiệu lệnh, hóa thành một đoàn Linh quang, biến mất ở trong hư không.
Không bao lâu, liền có bốn môn hạ đệ tử, đi đến trước mặt Thủy Nguyệt Đại Sư.
- Đệ tử bái kiến sư tôn.
Bốn đệ tử này, đều là môn đồ đắc ý của Thủy Nguyệt Đại Sư.
- Miễn lễ.
Khuôn mặt của Thủy Nguyệt Đại Sư lộ ra uy nghiêm:
- Bốn người các ngươi, đều là mười đại đệ tử của ta. Ba tháng qua, vậy mà không ai trong các ngươi nhảy vào Thiên Linh khu, quả thực để cho vi sư thất vọng.
Bốn người này đều hổ thẹn, sợ hãi đến cực điểm.
- Khá tốt, Thủy Nguyệt nhất mạch ta, ở Thiên Linh khu còn có ba đệ tử cho bổn tọa mặt mũi. Hiện tại, bổn tọa định ra mục tiêu cho các ngươi, ba tháng này, vô luận như thế nào, phải có một người nhảy vào Thiên Linh khu. Các ngươi, có lòng tin hay không?
Thủy Nguyệt Đại Sư nhàn nhạt hỏi.
Bốn người này đều là thân truyền đệ tử của Thủy Nguyệt Đại Sư, ngoại trừ ba đệ tử ở Thiên Linh khu, bọn hắn là tồn tại cường đại nhất dưới trướng Thủy Nguyệt Đại Sư.
- Đệ tử sẽ đem hết toàn lực.
Bốn gã đệ tử khom người nói.
- Hải Thiên, ngươi ở trong mười đại đệ tử, bài danh thứ ba, gần với Đại sư huynh Tằng Sư, Nhị sư huynh Sở Tinh Hán. Đương nhiên, Long Cư Tuyết là Tiên Thiên thân thể, bổn tọa không thể lấy các ngươi so sánh với nàng. Trừ ba người bọn họ ra, ngươi là mạnh nhất. Ta hi vọng, ba tháng này, ngươi phải giữ vững tinh thần, đừng cho vi sư thất vọng. Tranh thủ sau ba tháng, có thể thuận lợi nhảy vào Thiên Linh khu.
Một thanh niên bên trái gật đầu nói:
- Sư tôn, đệ tử nhất định toàn lực ứng phó, dù thịt nát xương tan, cũng phải cướp được một danh ngạch, trùng kích Thiên Linh khu.
- Ba người các ngươi, cũng không thể lười biếng. Địa Linh khu này cạnh tranh rất lớn, Thủy Nguyệt nhất mạch ta, ở trong Tử Dương Tông cũng là lực lượng trọng yếu. Nếu các ngươi phát huy không tốt, bọn người Long Cư Tuyết cùng Tằng Sư ở Thiên Linh khu lại xinh đẹp, người ta cũng sẽ nói, Thủy Nguyệt nhất mạch chúng ta chỉ có một hai thiên tài, những người khác thường thường xoàng xĩnh. Các ngươi nguyện ý, bị người khác chê bai như vậy sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.