Chương trước
Chương sau
Sau khi thành Giang Hãn Hầu, hắn ở phương diện võ đạo, cơ hồ có thể nói đã cố gắng đến cực hạn, hắn vẫn muốn đột phá, trùng kích Tiên cảnh.
Thế nhưng mà, một lần một lần, hắn đều tìm không thấy bất luận linh cảm gì.
Hắn biết rõ, tuổi của mình, đã bỏ lỡ cơ hội Hóa Linh tốt nhất.
Thời cơ Hóa Linh tốt nhất, là trước 30 tuổi.
Giang Phong hắn, đã sắp bốn mươi rồi. Niên kỷ như vậy, tuy không tính xấu hổ, nhưng mà không thể nghi ngờ đã không ở kỳ hoàng kim Hóa Linh.
Cho nên, gần đây hắn cũng tự hỏi, mình ở phương diện võ đạo, đến cùng còn có đường ra hay không.
Kết luận rất bi quan. Thế nhưng mà, hắn không cam lòng, tuy nhi tử đã thành tài, đã trưởng thành đại thụ che trời, đủ để bảo hộ gia tộc.
Nhưng mà, ở sâu trong nội tâm Giang Phong, còn có một khúc mắc, một khúc mắc phải do chính hắn đi giải quyết.
Cái khúc mắc này, cho dù là nhi tử, cũng không cách nào làm thay.
Cho nên, võ đạo chi tâm của hắn, một mực bất tử. Một năm gần đây, càng là điên cuồng đến tình trạng ngày đêm không nghỉ.
Thế nhưng mà kết quả lại để cho hắn thất vọng, uể oải.
Ngay thời điểm hắn lâm vào mê mang, vậy mà nhi tử nói cho hắn biết, Ngũ Long Khai Thiên Đan này, có thể cho hắn chín thành nắm chắc trùng kích Tiên cảnh.
Trọn vẹn ngây người nửa ngày, đột nhiên Giang Phong tỉnh lại, kích động bắt lấy cánh tay Giang Trần, khóe mắt tràn đầy kích động, bờ môi có chút run run:
- Trần Nhi, không phải ngươi đang dối gạt ta chứ?
- Lừa gạt lão tử, ta còn không có lá gan lớn như vậy.
Giang Trần cười nói.
- Phụ thân, ngài cũng đừng kinh ngạc. Viên thuốc này chẳng những có thể trợ giúp ngài miêu tả Linh Hải, trụ cột Tiên cảnh so với người bình thường còn cường đại hơn nhiều. Để sau khi ngươi thoát Phàm nhập Linh, so với cường giả Tiên cảnh bình thường, có tiềm lực càng lớn. Đây mới là công hiệu chính thức của Ngũ Long Khai Thiên Đan.
- Trần Nhi, sao ta cảm thấy, đây hết thảy như nằm mơ vậy?
- Phụ thân, ta hướng ngươi bảo đảm, hết thảy giờ mới bắt đầu. Tiên cảnh, chẳng qua là cất bước mà thôi.
Giang Phong kích động đứng lên, nắm Ngũ Long Khai Thiên Đan trong tay:
- Trần Nhi, ta muốn bế quan.
Nhìn phụ thân kích động, trong lòng Giang Trần cũng than nhẹ:
- Thiên phú võ đạo của phụ thân, kỳ thật rất cao. Bất đắc dĩ thân là Giang Hãn Hầu, bị thế tục liên luỵ, bỏ lỡ niên kỷ tu luyện tốt nhất. Hơn nữa công pháp tổ truyền của Giang gia, thật sự quá kém, cũng đã hạn chế hắn phát triển. Ngũ Long Khai Thiên Đan này, thoát Phàm nhập Linh, tương đương hết thảy bắt đầu lại từ đầu, hi vọng phụ thân có thể đi xa hơn trên võ đạo chi lộ.
Lần Mê Cảnh Thu Liệp này, Giang Trần thu hoạch rất lớn.
Đầu tiên, từ thế giới mê cảnh mang ra bốn con thú con Ngân Nguyệt Yêu Viên, hắn có một nửa, chính là hai con
Ngoài ra, trên đường đi, tuy Giang Trần không giết hung thú Linh thú, nhưng mà các loại Linh Dược, linh thảo linh quả, lại thu hoạch không ít. Những vật này, cũng bổ khuyết tài liệu Linh Dược chưa đủ của hắn.
Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất, là Phệ Kim Thử nhất tộc.
Hiện tại hắn đã cùng Phệ Kim Thử Vương thành lập nên quan hệ hợp tác phi thường hữu hảo, trên cơ bản Phệ Kim Thử nhất tộc đã cùng hắn buộc lại với nhau, chuyện này với hắn mà nói, là một đòn sát thủ, lúc cần thiết vận dụng, cái kia đủ để làm cho toàn bộ quốc gia run rẩy.
Có thể cùng Phệ Kim Thử nhất tộc so sánh, tự nhiên là Viêm Tâm Băng Tủy.
Viêm Tâm Băng Tủy trở thành một hạt giống trong Linh Hải của hắn, đợi một thời gian, lợi dụng tốt, sẽ trở thành một môn thần thông đáng sợ.
Giang Trần cũng biết, phẩm chất Viêm Tâm Băng Tủy kia, kỳ thật rất cao, chỉ là ở trong vực sâu, nó không hấp thu đến Linh khí gì, khiến cho tiến hóa không nhanh.
Hôm nay, Giang Trần luyện hóa ở trong Linh hải, dùng Linh lực của Linh Hải nuôi dưỡng Viêm Tâm Băng Tủy, đợi một thời gian, tương đương với trong Linh hải của hắn, sẽ khai phát ra thần thông Băng Hỏa Yêu Liên, lúc đối địch, chẳng những ngoài dự đoán mọi người, càng sẽ đáng sợ kinh người.
Nhưng khai phát môn thần thông này, cần có thời gian.
Tuy Giang Trần hấp thu luyện hóa Viêm Tâm Băng Tủy, nhưng như thế nào kết hợp Linh Hải trong cơ thể, trở thành đòn sát thủ của hắn, cái này cần phải có thời gian đến thao luyện.
Tổng thể mà nói, lần Mê Cảnh Thu Liệp này, thu hoạch phi thường lớn.
Tuy lúc rời đi, cùng Thiết trưởng lão xảy ra một ít không thoải mái, nhưng Giang Trần không để ở trong lòng.
- Không thể không thừa nhận, ngày đó, Đan Phi cho ta một mạch suy nghĩ mới. Bồi dưỡng Linh thú, huyết mạch Linh thú tiến hóa, đây là một mạch suy nghĩ rất tốt. Ta có nhiều Kim Dực Kiếm Điểu như vậy, hôm nay lại cùng Phệ Kim Thử nhất tộc kết thành quan hệ hợp tác, nếu theo mạch suy nghĩ này, ta hoàn toàn có thể bồi dưỡng được một đám Kim Dực Kiếm Điểu, khiến chúng nó có tư cách trùng kích Tiên cảnh, bồi dưỡng ra Kim Dực Kiếm Điểu Tiên cảnh. Một khi Kim Dực Kiếm Điểu tiến vào Tiên cảnh, thực lực kia sẽ phi thường đáng sợ.
Bất quá, lời nói mặc dù như thế, nhưng tiềm lực bản thân của Kim Dực Kiếm Điểu ở đó, muốn vào Tiên cảnh, cũng không dễ dàng
Giang Trần biết, kế hoạch này, cần có thời gian dài tích lũy, không phải một sớm một chiều có thể làm được.
Đào tạo Linh thú, cần thiên tài địa bảo, số lượng tài nguyên là kinh người. Nếu không đạt được địa vị nhất định, chỉ là những tài phú này, căn bản không có khả năng làm được.
Tuy hiện tại Giang Trần không thiếu nơi phát ra tiền tài, nhưng mà tài nguyên thế tục, chính thức dùng đến Tiên cảnh, vẫn là không đủ xem.
Một cường giả Tiên cảnh muốn đạt được phát triển nhảy vọt, tuyệt đối không phải một gia tộc thế tục, hoặc là một thế lực thế tục có thể gánh vác.
Tiền tài thế tục, đã đến Tiên cảnh, liền căn bản không đủ dùng.
Đương nhiên, đây hết thảy đều là tương đối.
Mặc dù là Tiên cảnh, thậm chí cao hơn, đều có sinh ý, đều có giao dịch, đều có con đường kiếm tiền.
Chỉ có điều, cấp độ càng cao, phương thức sinh ý, hạng mục sinh ý, cấp độ sinh ý cũng đi theo đề cao
- Vẫn là phải kiếm tiền a, không có tiền, làm sao chèo chống những kế hoạch này?
Giang Trần cảm thán.
- Thiếu gia, Đan Phi tiểu thư cầu kiến.
Giang Trần đang ngồi cảm thán, thì có thủ hạ đến thông báo.
- Nàng đến, hẳn là đưa thú con Ngân Nguyệt Yêu Viên a?
Giang Trần đi ra ngoài.
Đan Phi chứng kiến Giang Trần tới, cũng từ trên ghế đứng lên.
- Giang Trần, ngươi không sao chớ?
Đan Phi hỏi.
- Ha ha, không phải ngươi cố ý tới an ủi ta chứ? Yên tâm đi, quản hắn là Thiết trưởng lão hay Đồng trưởng lão gì, muốn uy hiếp ta, hắn còn chưa đủ tư cách.
Đan Phi thấy Giang Trần nói như vậy, biết rõ thằng này thật sự không có để ở trong lòng, nhưng dù vậy, nàng vẫn hơi có chút áy náy:
- Kỳ thật, chuyện ngày hôm nay, ngươi cũng là người vô tội bị liên lụy.
- Được rồi, không đề cập tới chuyện này nữa. Hai con Ngân Nguyệt Yêu Viên kia, là phân cho ta, đúng không?
Giang Trần chứng kiến bên cạnh ghế, để một cái giỏ trúc, bên trong có hai con thú con Ngân Nguyệt Yêu Viên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.