Chương trước
Chương sau
Thấy Giang Trần không trả lời, Phí lão đầu bỗng nhiên lĩnh ngộ đến cái gì, hai đầu gối quỳ xuống, bái:
- Thương Thiên ở trên, nếu như Giang Trần công tử có thể truyền thụ ta Tẩy Trần Tố Tâm Đan, Phí Huyền ta nguyện ý từ nay về sau nghe hắn sai sử, làm tùy tùng của hắn, nghe hắn sai khiến. Nếu như có dị tâm, trời tru đất diệt.
Đại danh của Phí lão đầu, nguyên lai gọi Phí Huyền.
Không thể không nói, lão nhân này thập phần lưu manh, cười toe toét như một Lão Ngoan Đồng, giả ngu cũng là một thanh hảo thủ, nhưng thực nhận thức đúng một sự kiện, so với ai còn càng thêm kiên quyết.
Nếu như đổi lại người bình thường, trước khi dập đầu thề, chắc chắn sẽ có một ít do dự, lo được lo mất, cân nhắc các mặt, cân nhắc các phương diện được được mất mất.
Thế nhưng mà, Phí lão đầu này, rất dứt khoát, nói bái liền bái.
Bái xong, cũng không giống người bình thường như vậy, đứng lên nói vài lời tràng diện, hoặc là hối hận, hoặc là ảo não, hoặc là khuất nhục.
Phí lão đầu này, một mực không có, trực tiếp mày dạn mặt dày, cười đi lên:
- Thiếu chủ, từ giờ trở đi, lão Phí ta là người của ngươi. Ngươi tổng sẽ không để cho người một nhà chịu thiệt chứ?
Vừa nói, một bên xoa xoa hai tay, biểu lộ muốn bao nhiêu tiện thì có bấy nhiêu tiện, đôi mắt như trộm, lộ ra vô cùng buồn cười.
Lúc này, ngược lại là đến phiên Giang Trần á khẩu không trả lời được. Hắn còn tưởng rằng, lão nhân này sẽ xoắn xuýt một hồi, cân nhắc một hồi, thậm chí là giận dữ cự tuyệt.
Thế nhưng mà, lão nhân này vậy mà dứt khoát như vậy.
Bởi như vậy, Giang Trần muốn rụt rè thoáng một phát, cũng không có chỗ trống rụt rè rồi.
- Phí lão đầu, ngươi thật sự không hối hận?
Giang Trần cười nhạt nói.
- Hối hận cái gì? Lão Phí ta sống đến từng tuổi này, cho tới bây giờ cũng không biết cái gì gọi là hối hận. Ta ngược lại cảm thấy, nếu như ta cự tuyệt, có lẽ thật sự phải hối hận rồi.
- A? Đối với ta có lòng tin như vậy?
Giang Trần còn tưởng rằng lão nhân này là nhất thời xúc động, chẳng lẽ còn có thuyết pháp khác?
- Hắc hắc.
Phí lão đầu dương dương đắc ý.
- Thiếu chủ, lão đầu ta một bó niên kỷ, cũng không phải sống không. Ngươi nhìn ngươi đến vương đô mới bao lâu? Thoáng cái có thể điều động ba nhà trong Tứ đại đạo tràng cho ngươi chỗ dựa, hơn nữa là mạo hiểm đắc tội Long Nha vệ cho ngươi chỗ dựa. Lão đầu ta có cầu ở ngươi, nhưng Càn Lam Nam Cung cùng Đa Bảo đạo tràng kia, chẳng lẽ cũng có cầu ở ngươi?
- Được rồi, dù bọn hắn đều cầu ngươi. Cái kia ít nhất nói rõ, ngươi người này không đơn giản, có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, để cho Tam đại đạo tràng bị ngươi nắm mũi dẫn đi, người như vậy, nếu như nói không có một chút bí mật, đánh chết lão Phí ta cũng không tin.
Nói đến đây, Phí lão đầu khoe mã cười nói:
- Thiếu chủ, người xem lão đầu ta ngộ tính như thế nào?
- Đúng vậy, có ngộ tính, đủ quyết đoán. Lão đầu, đây là đan phương Tẩy Trần Tố Tâm Đan, cầm đi đi.
Giang Trần tiện tay sờ sờ, cầm ra một tờ đan phương, đánh đi qua.
Chứng kiến Giang Trần như ném rác rưởi đem đan phương ném tới, ý niệm thứ nhất trong đầu Phí lão, cảm thấy Giang Trần đây là nói giỡn.
Tẩy Trần Tố Tâm Đan, đây chính là Thượng Cổ đan phương a! Dù sau lưng Giang Trần có cao nhân, cũng không có khả năng nhẹ nhàng liền cho Phí lão đầu hắn như vậy?
Như thế nào cũng phải nói các loại yêu cầu, lại thêm các loại điều kiện, đem Phí lão đầu hắn thuần phục dễ bảo, mới lấy ra đan phương a?
Tiện tay mở tờ đơn, xem xét, biểu lộ của Phí lão đầu thoáng cái cứng lại, đôi tay bất tranh khí run rẩy lên, toàn thân như điện giật, đột nhiên chấn động.
- Cái này... Vậy mà thật là Tẩy Trần Tố Tâm Đan?
Phí lão đầu nghẹn ngào kêu lên.
Phí lão đầu cũng không phải người thường, tuy hắn không kiến thức qua đan phương của Tẩy Trần Tố Tâm Đan, nhưng bao nhiêu cũng có chút nghe thấy, đối với dược lý của đan phương cũng có chút nghiên cứu.
Nếu như là đan phương giả, người trong nghề xem xét, liền có thể thấy được vấn đề.
Mà nếu như là đan phương thật sự, người trong nghề xem xét, đồng dạng có thể phân biệt là thật hay giả.
Mà đan phương này, tuy là tạm thời ghi thành, nhưng tài liệu trong đó, thủ pháp luyện chế, bí quyết,… đầu đầu là đạo, không phải người trong nghề, tuyệt đối không viết ra được loại vật này.
- Như thế nào? Ngươi cảm thấy ta sẽ cầm đan phương giả đến đuổi ngươi?
Động tác tiếp theo của Phí lão đầu, làm cho Giang Trần trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy hai chân lão nhân này khẽ cong, lại lần nữa quỳ xuống, bang bang bang, dập đầu lạy ba cái liên tiếp.
- Lão đầu, vừa rồi không phải ngươi đã quỳ lạy qua sao? Làm cái gì vậy?
- Hắc hắc, vừa rồi cúi đầu, là tình thế bắt buộc. Hiện tại cúi đầu, là phát ra từ đáy lòng. Thiếu chủ, từ nay về sau, ngươi để cho lão đầu ta hướng đông, ta tuyệt không đi tây. Ngươi bảo ta sát nhân, ta tuyệt không phóng hỏa!
- Được rồi, nhìn ngươi cũng một bó niên kỷ, tốt xấu ở bên ngoài cũng có chút thân phận, xưng hô Thiếu chủ này, cũng làm khó ngươi. Về sau gọi ta Giang thiếu, hoặc là Trần thiếu. Đừng mở miệng một tiếng Thiếu chủ, như vậy người khác còn tưởng rằng địa vị ta rất lớn.
- Trần thiếu ngươi còn không lớn, Thiên Quế Vương Quốc này còn chưa lớn bằng ngươi a!
Phí lão đầu cười hắc hắc, rất phối hợp đổi giọng.
Lão đầu hiện tại, là càng xem không hiểu Giang Trần rồi.
Giang Trần này nhìn về phía trên là từ Đông Phương Vương Quốc đến, thế nhưng mà dùng bàn chân cũng nghĩ ra, Giang Trần tuyệt đối sẽ không như thân phận mặt ngoài đơn giản như vậy.
Một người trẻ tuổi ngay cả Tẩy Trần Tố Tâm Đan cũng có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra, địa vị như thế nào sẽ nhỏ?
Giờ khắc này, trong nội tâm lão đầu kỳ thật cũng rất phức tạp, hắn bái kiến người trẻ tuổi có đại khí, nhưng mà đem Thượng Cổ đan phương thành hàng ven đường tặng người, vẫn là lần đầu tiên kiến thức đến.
Khỏi cần phải nói, chỉ là khí độ này của Giang Trần, liền bỏ qua đám tài tuấn của Thiên Quế Vương Quốc mấy con phố.
- Hắc hắc, vẫn là lão đầu ta anh minh a. Nếu như cúi đầu chậm một chút, không kiên quyết, có lẽ Trần thiếu sẽ không tín nhiệm ta như vậy, sẽ không sảng khoái thưởng ta đan phương Tẩy Trần Tố Tâm Đan như vậy a? Lần này thật sự là kiếm lợi lớn! Ân, địa vị của Trần thiếu lớn như vậy, trên người nhất định còn có rất nhiều thứ tốt, nhất định phải theo sát bước chân của Trần thiếu, nói không chừng về sau còn có kinh hỉ càng lớn. Con mẹ nó, lão tử ở Bảo Thụ Tông đắc tội với một trưởng lão, để ta đến Vương Quốc thế tục vài thập niên. Hừ hừ, đi theo Trần thiếu, nói không chừng về sau lão tử có thể nghênh ngang, phản hồi Bảo Thụ Tông!
Đừng nhìn Phí lão đầu ở Thanh Dương Cung nói một không hai, nhưng lại có chuyện cũ chua xót. Trên thực tế, hắn ở Bảo Thụ Tông đắc tội cường nhân, lăn lộn ngoài đời không nổi, mới chạy đến Thiên Quế Vương Quốc, làm môn chủ đạo tràng thế tục. Dùng tài hoa của hắn, trên thực tế là rất ủy khuất.
Phí lão đầu trong vài thập niên, không giây phút nào không nghĩ phản hồi tông môn, giải quyết nhục nhã trước kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.