Chương trước
Chương sau
Trăm vạn đại quân, có thể kéo bao lâu?
Chỉ là, nghe nói loại độc xà này rất khó nuôi. Diệp Dung này, sao có thể nuôi được một con?
- Huynh đệ, ngươi đừng nhìn ta. Xà này cũng không phải là ta có thể nuôi được. Ta là hướng một vị bằng hữu Bảo Thụ Tông mượn tới. Kỳ hạn chỉ có mười lăm ngày, qua mười lăm ngày, liền phải trả cho hắn. Nếu như hắn biết ta dùng loại độc này đến tham gia chiến tranh Vương Quốc thế tục, chỉ sợ còn có thể chịu liên quan.
Diệp Dung nói đến đây, cũng hơi có chút khó xử. Nhìn ra được, hắn vì mời chào Giang Trần, kết giao bằng hữu, cũng là tiêu hết cả tiền vốn.
- Diệp huynh không cần lo lắng. Độc của Thất Tinh Liên Nguyệt Xà này, có thể tinh luyện thoáng một phát, hoàn toàn có thể biến thành một loại độc khác, để cho người nhận không ra là độc của Thất Tinh Liên Nguyệt Xà.
- Tinh luyện?
Diệp Dung nháy mắt mấy cái, có chút khó có thể tin.
- Huynh đệ, ngươi vậy mà hiểu luyện độc chi đạo?
Giang Trần cười ha ha:
- Nói như vậy, công tác tình báo của ngươi, còn không đủ cẩn thận a. Loại bàng môn tả đạo như dụng độc này, ta ngược lại có hiểu sơ một chút.
- A? Đây là niềm vui ngoài ý muốn rồi. Dụng độc chi đạo, cuối cùng là ở đan dược chi đạo. Huynh đệ, ngươi hẳn là ở đan dược chi đạo, cũng có nghiên cứu?
- Có biết một chút.
Giang Trần khiêm tốn cười nói.
- Huynh đệ, nếu như ngươi thật sự có thiên phú đan dược, vậy cơ hội gia nhập Bảo Thụ Tông, liền lớn hơn nhiều rồi. Bảo Thụ Tông, bản thân là một tông môn phi thường chú trọng thiên phú đan dược. Bốn đại tông môn của liên minh 16 nước, Bảo Thụ Tông luận phương diện đan dược, đây tuyệt đối là tồn tại nhất đẳng.
Đã có Thất Tinh Liên Nguyệt Xà, linh cảm của Giang Trần thoáng cái bị kích phát, kiếp trước các loại thủ đoạn dụng độc, kết hợp cùng một chỗ, lập tức liền diễn sinh ra rất nhiều chiến thuật.
Ngày hôm sau, lúc Giang Trần tái xuất hiện, trên mặt lại càng nhiều vài phần tự tin.
Trải qua một ngày một đêm tinh luyện, hắn đã đem nọc độc của Thất Tinh Liên Nguyệt Xà, tinh luyện thành rất nhiều rất nhiều biến chủng.
Mà những nọc độc này, thì bị chứa vào mấy trăm bình nhỏ, phân phát cho những đại đội trưởng, trung đội trưởng cùng tiểu đội trưởng kia.
...
Đại quân Hắc Nguyệt Quốc, ly khai vương đô Hắc Nguyệt Quốc, đã là ngày thứ bảy rồi.
Một ngày này, đại quân ở trong một sơn cốc tập kết, các loại trận tuyến an bài thỏa đáng, mới bắt đầu hạ trại.
Đi thêm hai ngày sẽ đến biên cảnh, Đông Phương Vương Quốc liền xa xa có thể thấy nhìn.
Đông Phương Vương Quốc thổ địa phì nhiêu, mỹ nữ khêu gợi, vô số tài phú, tựa hồ đang hướng bọn hắn ngoắc lấy.
Mà trong đại doanh thống soái, Nhâm Phi Long đang triệu tập tất cả tướng lĩnh.
- Các vị, qua Ba Vân Cốc này, chính là biên cảnh của Hắc Nguyệt Quốc chúng ta rồi. Đại quân chia làm hai đường, một đường lấy Đông Phương Vương Quốc Tây Khê Lĩnh. Một đường đánh nghi binh Đông Phương Vương Quốc Giang Hãn Lĩnh.
- Đánh nghi binh Giang Hãn Lĩnh?
Một tướng quân cấp cao hiếu kỳ hỏi.
- Đúng, Giang Hãn Lĩnh có Giang gia, Giang gia am hiểu dùng Kiếm Điểu đại quân, nếu ngạnh công, tuy chúng ta có biện pháp ứng đối, nhưng cuối cùng là tiêu hao chiến. Kiếm Điểu đại quân, chết bao nhiêu bọn hắn cũng không đau lòng. Nhưng mà chúng ta lại phải lấy tánh mạng của tướng sĩ đi điền, không có lợi!
- Thống soái nói có đạo lý, cùng Kiếm Điểu đại quân tiêu hao, kia là không cần. Chỉ cần đánh tan Tây Khê Lĩnh, đại quân dũng mãnh tiến vào, đằng sau bộ đội liên tục không ngừng tới, chờ Giang gia kịp phản ứng, đại quân của chúng ta đã vào Đông Phương Vương Quốc. Đến lúc đó, bọn họ khó chú ý hai đầu, chúng ta lại đến song quỷ gõ cửa, mấy lộ đại quân cùng một chỗ vây công Giang gia, để cho bọn hắn được cái này mất cái khác, không chiến mà bại.
Người lên tiếng này, là một gã tướng lãnh khác, cũng là một chư hầu tương đối xuất chúng của Hắc Nguyệt Quốc.
Hắn lời nói này, nửa phần trước, xem như lĩnh ngộ ý đồ chiến lược của Nhâm Phi Long, bất quá phần sau, lại còn không có lĩnh ngộ đến ý đồ của Nhâm Phi Long.
- Đại quân chúng ta thông qua Tây Khê Lĩnh tiến vào Đông Phương Vương Quốc, cái này là không hề nghi ngờ. Bất quá, đây chỉ là một tay chuẩn bị của chúng ta. Đòn sát thủ chính thức của chúng ta, là từ khu vực Đông Nam của Đông Phương Vương Quốc, cắm vào một khối lãnh địa. Quang co vài nghìn dặm, lẻn vào Giang Hãn Lĩnh.
- Đòn sát thủ?
Các tướng lĩnh đều có chút hồ nghi.
- Đúng vậy, những đại quân này của chúng ta, chỉ là ngoài sáng an bài. Đòn sát thủ chính thức đối phó Giang gia, lại không phải chúng ta. Chúng ta những người này, chỉ là làm dáng. Thử hỏi chư vị một câu, dù chúng ta có trăm vạn đại quân, thậm chí thêm nữa, nếu như liều mạng, muốn tiêu diệt Kiếm Điểu đại quân, sẽ hao tổn bao nhiêu? Ba thành, hay là một nửa? Nếu thương vong đạt tới một nửa, như vậy tinh thần của chúng ta chắc chắn không cách nào kiên trì tái chiến. Đông Phương Vương Quốc dù sao còn có chút sức chiến đấu, đến lúc đó lại quyết nhất tử chiến, ai thắng ai thua liền khó mà nói rồi. Cho nên, muốn hạ Giang gia, phải tập kích bất ngờ!
- Tập kích bất ngờ?
- Đúng, là tập kích bất ngờ.
Nhâm Phi Long tràn đầy tự tin.
- Bản soái phái ra nhóm sát thủ này, đều là Chân khí đại sư, bọn hắn sẽ thông qua phương thức thẩm thấu, lẻn vào Giang Hãn Lĩnh, Ba Giang Thành. Mà trong Ba Giang Thành, nằm vùng của Hắc Nguyệt Quốc chúng ta, khẳng định sớm đã an bài tốt, nội ứng ngoại hợp, lẫn vào Ba Giang Thành, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, sát nhập Giang Hãn Hầu phủ. Mục tiêu của chúng ta, là Giang Phong.
- Giang Phong?
- Đúng, chỉ cần bắt được Giang Phong, bắt lấy Giang gia tộc nhân. Giang Trần kia ném chuột sợ vỡ bình, chẳng khác nào đã mất đi sức chiến đấu. Dù hắn nhanh nhẹn dũng mãnh, có thể khu động Kiếm Điểu đại quân, nhưng hắn tuyệt không có khả năng vì Đông Phương Vương Quốc, mà hi sinh thân nhân của mình. Cho nên...
Nhâm Phi Long nói đến đây, những tướng lãnh khác đều rộng mở trong sáng, đều nhao nhao tán thưởng:
- Không hổ là đại soái, an bài bực này, hư hư thật thật, quả nhiên là để cho người xem thế là đủ rồi.
Đại quân điều động, các loại tiến công, đánh nghi binh, vậy mà đều là biểu hiện giả dối, mục đích thực sự, là vì yểm hộ cho đám sát thủ kia, tê liệt Giang Trần, tập kích bất ngờ Giang Hãn Hầu phủ.
Không thể không nói, Nhâm Phi Long an bài chiến thuật, kiếm đi nhập đề, nhưng hết lần này tới lần khác là thích hợp nhất, cũng có khả năng thành công nhất.
Nếu không dùng phương thức bực này, muốn đánh tan Kiếm điểu đại quân, Hắc Nguyệt Quốc sẽ trả giá thảm trọng.
- Tốt rồi, đều chuẩn bị một chút. Ngày mai đại quân tiếp tục đi tới, đến biên cảnh, đại quân lại chia làm hai đường, theo như kế hoạch tác chiến, không được sai sót.
- Vâng.
Đã có Nhâm Phi Long an bài chiến thuật, cảm xúc của những tướng lãnh này càng tăng vọt. Vốn, tâm tình của bọn hắn cũng có chút phức tạp.
Dù sao, cùng Kiếm Điểu đại quân tác chiến, bọn hắn còn chưa từng trải qua. Ngẫm lại loại tràng diện kia, bọn hắn cũng thấy rất khó giải quyết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.