Chương trước
Chương sau
- Ngươi cuối cùng không có ngu xuẩn về đến nhà, quấy rầy tính thú của bổn đại gia, đáng chết, đáng chết! Đầu của ngươi, liền giao cho ta bồi tội a!
Thải Liên Khách đột nhiên khởi động, thân ảnh như quỷ mị lấn đến.
Đều nói khinh công của Thải Liên Khách rất cao minh, vừa khởi động, quả nhiên danh bất hư truyền. Đoản kiếm trong tay hóa thành một đạo hàn mang, hướng cổ của Giang Trần bổ tới.
Toàn thân Giang Trần lung lay sắp đổ, bộ dạng tùy thời có khả năng ngã xuống.
Cái này xem ở trong mắt Thải Liên Khách, tựa như con mồi giãy dụa, càng thêm kích phát dã tính của hắn.
- Chết đi!
Thải Liên Khách tiện tay một kiếm bổ xuống.
Một màn trong dự liệu kia, lại không có phát sinh.
Đoản kiếm cũng không có chém vào trên cổ, chính xác ra, đoản kiếm chém vào khoảng không rồi.
Đối thủ lung lay sắp đổ kia, đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
- Ân, không ổn!
Thải Liên Khách phản ứng rất nhanh, đột nhiên xoay người một cái, đoản kiếm quét qua.
Ngay lúc này, một đạo hàn mang không biết từ chỗ nào bay đến, phảng phất không tuân thủ quy tắc hư không, lập tức bắn tới cổ họng của hắn.
Phi đao!
Góc độ hoàn mỹ, một kích hoàn mỹ.
Trọng Vũ phi đao của Giang Trần, mỏng như cánh chim, dung nhập hư không, phá vỡ hư không, bắn vào cổ họng của Thải Liên Khách.
Thải Liên Khách gắt gao che cổ, đôi mắt như cá chết mở to nhìn Giang Trần, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, mình vậy mà sẽ chết ở chỗ này.
Hắn khó hiểu, vì cái gì đối phương trúng yên độc, lại không có sự tình gì? Vì cái gì đối phương có thể tìm tới nơi này, hơn nữa thoải mái hiểu rõ thân phận của hắn!
Thế nhưng mà hết thảy đáp án, Thải Liên Khách đời này đã không có cơ hội biết rõ.
Hắn nơi nào sẽ biết, đối với Giang Trần kiếp trước là Chư Thiên vị diện Đan Đạo Đại Sư mà nói, ở trên dụng độc, điểm ấy thủ đoạn của Thải Liên Khách hắn, quả thực là đồ chơi cho con nít.
Giang Trần đi đến, nhẹ nhàng một đao, chém thủ cấp của Thải Liên Khách xuống, bố nang bên hông thuận thế khẽ quấn, cuốn thủ cấp của Thải Liên Khách vào.
Thuận tay thu hồi đoản kiếm của Thải Liên Khách, lại từ trên người Thải Liên Khách tìm ra một ít gì đó.
Căn cứ nhiệm vụ yêu cầu, giết Thải Liên Khách, yêu cầu nhìn thấy thủ cấp, còn phải lấy được một tín vật nào đó của Thải Liên Khách. Đoản kiếm này, tự nhiên cũng là một loại tín vật.
Giang Trần đem những đồ vật thượng vàng hạ cám trên người Thải Liên Khách cuốn vào bao.
Đi đến trước giường lớn, bảy tên nữ tử Bắc Tông kia, mỗi một cái đều trừng lớn hai mắt, biểu lộ đã xấu hổ, lại tràn đầy khát vọng cầu cứu.
Giang Trần kiếp trước bái kiến vô số nữ nhân, tự nhiên sẽ không vì tràng diện ngọc thể ngang dọc kia mà thất thố. Ánh mắt đảo qua trên người chúng nữ, Giang Trần thuận tay đem một hạt đan dược nhét vào trong miệng Ôn Tử Kỳ.
- Nuốt nó vào.
Ánh mắt của Ôn Tử Kỳ linh động chớp chớp, lông mi thật dài còn treo móc một chút nước mắt, nhưng lại nghe lời đem đan dược nuốt xuống.
Đan dược này, chính là giải dược có thể hóa giải Nhuyễn Cốt phấn.
Những thứ này, lần trước Giang Trần đi Dược Sư Điện, là làm chuẩn bị toàn bộ phương diện.
Dược Sư Điện xuất phẩm, tự nhiên không phải là phàm phẩm.
Ôn Tử Kỳ phục dụng một lát, tay chân liền có chút năng lực hoạt động, giãy dụa ngồi dậy, hai tay ý thức muốn đi mặc xiêm y.
Chỉ là hiệu quả đan dược vừa mới phát huy tác dụng, khí lực trên tay không đủ, tay run lên, vạt áo rơi xuống, đem một mảnh xuân quang trước ngực hiển lộ ra.
Một đôi nhũ phong đáng yêu như chim bồ câu, vừa vặn rơi vào trong mắt Giang Trần.
- Thật xinh đẹp.
Trong lòng Giang Trần cũng hơi động một chút, lập tức xoay người, không có nhìn chằm chằm vào.
Lúc này khuôn mặt của Ôn Tử Kỳ đã hồng đã mang tai, cũng may Giang Trần quay lưng đi, làm cho nàng không đến mức tiếp tục xấu hổ.
Qua loa quấn lấy xiêm y, nàng trầm thấp nói:
- Tốt rồi.
Giang Trần xoay người lại, đem một lọ đan dược đặt ở trước mặt Ôn Tử Kỳ:
- Cho sư tôn ngươi, còn có đồng môn tỷ muội ăn vào. Các ngươi gặp Thải Liên Khách, không có mất đi trong sạch, xem như vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
- Hắn... Hắn là Thải Liên Khách?
Nghe được hung danh của Thải Liên Khách, Ôn Tử Kỳ hoa dung thất sắc, một khỏa tâm hồn thiếu nữ sợ tới mức bang bang nhảy loạn.
Đan dược nuốt xuống, dẫn đầu khôi phục năng lực hoạt động, lại là Ngọc phu nhân.
Mới vừa rồi Ngọc phu nhân bị Thải Liên Khách trêu chọc qua, xuân ý trên mặt không có tan hết, giờ phút này trong đôi mắt còn có dục hỏa như ẩn như hiện.
- Thiếu hiệp xưng hô như thế nào, tiểu nữ tử tạ ơn ân cứu mạng.
Ngọc phu nhân giọng điệu ngây thơ, cùng bộ dạng lúc trước lạnh lùng như băng kia khác nhau rất lớn.
Trong lòng Giang Trần khẽ động, nghe giọng điệu này, liền biết rõ Ngọc phu nhân chỉ sợ còn bị Thải Liên Khách kia làm thủ pháp gì, xuân ý không tiêu.
Lập tức cười khổ:
- Vô danh tiểu bối, không đáng nhắc đến. Các ngươi đã không có việc gì, ta liền cáo từ.
Nhưng Ngọc phu nhân lại trầm thấp thở dài, u oán nói:
- Thiếu hiệp, ngươi đem lớn nhỏ Tinh Loan Cung Bắc Tông chúng ta đều nhìn mấy lần, kia đã là khinh bạc. Cứ như vậy đi rồi, lão bà tử ta cũng không sợ cái gì, nhưng những tiểu cô nương này thanh bạch, về sau hướng ai nói đây?
Giang Trần sờ lên mũi:
- Tựa hồ không có khoa trương như vậy a?
Ngọc phu nhân mềm mại đáng yêu cười cười:
- Vừa rồi cũng không biết là ai, ở trước ngực cùng giữa hai chân người ta, nhìn lại một lúc a.
Giang Trần cảm thấy phiền muộn oan khuất. Hắn thừa nhận, vừa rồi ở trên người Ngọc phu nhân, ánh mắt dừng nhiều vài giây a, đó là bởi vì dáng người thiếu phụ nàng đặc biệt, có lồi có lõm nhất.
Nhưng này cũng không có như nàng nói khoa trương như vậy, nhìn lại xem, cái kia thành cái gì?
- Phu nhân, tại hạ tuổi còn trẻ, nhưng cũng biết nam nữ đại phòng. Chuyện ngày hôm nay, sau khi ta ra ngoài, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa câu, nếu như vi phạm, để ta vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
- Ngươi... Ngươi cũng không cần phát thề độc.
Ôn Tử Kỳ mặt đỏ hồng nói gấp, sau đó lại bổ sung một câu.
- Chúng ta đều tin tưởng ngươi. Ngươi là chính nhân quân tử.
Ôn Tử Kỳ nghĩ đến một màn xấu hổ vừa rồi kia, trước ngực rõ ràng không có lộ ra, kết quả tay mình mềm nhũn, lại làm cho đối phương nhìn sạch sẽ.
Nghĩ đến chỗ này, Ôn Tử Kỳ xấu hổ không thôi.
Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu, thở một hơi thật dài, hắn biết rõ, nơi đây không nên ở lâu, nếu dừng lại lâu rồi, để cho Ngọc phu nhân kia lôi kéo, nói không chừng sẽ thủ không được trận địa.
Dù sao, tràng diện ngọc thể ngang dọc, hoạt sắc sinh hương này, không phải bất luận nam tử nào cũng có thể đơn giản chống cự.
Thấy Giang Trần trong thời gian ngắn ngủi như vậy, có thể khôi phục linh đài thanh minh đi ra ngoài, Ngọc phu nhân cũng thầm bội phục, người thiếu niên, ở dưới loại trường hợp này, há có thể tự chế?
- Thiếu hiệp, lão thái bà ta không có mặt mũi, ta thay mấy đệ tử đáng thương của ta, hỏi ngươi một câu cao tính đại danh, được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.