Chương trước
Chương sau
Câu Ngọc cũng bật cười:
- Nếu không phải Câu Ngọc biết được nội tình, chỉ sợ cũng cho rằng như vậy.
- Ngươi có phát hiện hay không, thế cục vương đô biến hóa, từng khâu, tựa hồ đều không có ly khai một thân ảnh.
- Giang Trần?
Đôi mắt sáng của Câu Ngọc công chúa khẽ nhúc nhích, thốt ra.
- Vương muội ngươi cũng phát hiện sao?
Đông Phương Lộc nghiền ngẫm cười cười.
Cẩn thận tưởng tượng, thế cục vương đô, thật đúng là từ Giang Trần ở Tế Thiên Đại Điển đánh rắm, bắt đầu phát sinh biến hóa.
Từ đó về sau, vương đô phát sinh mỗi một sự kiện, cơ hồ đều có bóng dáng người này.
- Trẫm đối với hắn được Thần linh báo mộng, vốn là tin tưởng không nghi ngờ. Nhưng mà sau đêm nay, trẫm không khỏi hoài nghi, có lẽ ngay từ đầu, là kẻ này mượn tay Thần linh a?
Nói thật, Đông Phương Lộc nhớ tới vấn đề này, cũng cảm thấy có chút đau đầu.
Theo lý thuyết, một chư hầu chi tử, không có thể yêu nghiệt như vậy a. Trượng trách mà không chết, nói ra bệnh căn của Chỉ Nhược, khuất phục Dược Sư Điện, dùng thực lực sơ giai Chân Khí cảnh, đả bại cao giai Chân Khí cảnh...
Đủ loại biểu hiện khác thường, phát sinh ở trên người một người, nếu như nói trên người kẻ này không có nửa điểm bí mật, Đông Phương Lộc tuyệt đối không tin.
Đương nhiên, thân là vua một nước, ở thời điểm này, hắn quả quyết sẽ không đi quá phận truy cứu những điều này.
Dù sao, nếu như Giang gia phụ tử là giúp đỡ đắc lực, trong lúc lơ đãng có thể đả kích uy tín của Long Đằng Hầu, Đông Phương Lộc chẳng những không truy cứu, còn phải khao thưởng!
- Câu Ngọc, ngày mai ngươi thay trẫm đi thăm Giang Hãn Hầu phủ.
Đi Giang Hãn Hầu phủ, tự nhiên là đi khao thưởng Giang gia phụ tử. Đồng thời cũng là đi tỏ thái độ, thuận theo tự nhiên đem Giang gia phụ tử nhét vào trận doanh vương thất.
Điểm ấy quyền mưu, Đông Phương Lộc dùng, tuyệt đối là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
- Ngoài ra, ở trên Tiềm Long thi hội, nhất định phải bảo đảm Giang Trần có thể vượt qua kiểm tra.
Tâm tính của Đông Phương Lộc, so với trước, đã xảy ra một chút biến hóa vi diệu.
Trước kia, cảm nhận của hắn đối với Giang Trần, chỉ dừng lại ở hắn có thể trị liệu bệnh của Đông Phương Chỉ Nhược. Cho nên, dù Giang gia mất đi Chư Hầu Lệnh, Đông Phương Lộc cũng không sao cả. Ngược lại ở lại vương đô, làm một quan chức phú quý rảnh rỗi, càng có lợi cho bệnh tình của Chỉ Nhược.
Nhưng mà, đêm nay phát sinh những sự tình kia, Giang gia phụ tử ở ý nghĩa chiến lược, rõ ràng thoáng cái tăng lên gấp trăm lần. Bởi như vậy, Giang gia có thể tiếp tục nắm giữ Chư Hầu Lệnh hay không, liền liên lụy rất nhiều.
Những thứ khác không nói, nếu Giang gia mất đi Chư Hầu Lệnh, Long Đằng Hầu phủ liền có khả năng nhúng chàm bán linh mạch của Giang Hãn lĩnh.
Đây là Đông Phương Lộc tuyệt đối không muốn chứng kiến.
Một chư hầu có thể tùy ý cướp đoạt một chư hầu khác, cái kia liền chứng minh lực khống chế của vương thất hắn xảy ra vấn đề.
Mà Giang gia thề sống chết quần nhau, không để cho Long Đằng Hầu thực hiện, trên thực tế là gián tiếp bảo vệ lực khống chế cho Đông Phương Lộc hắn!
Cho nên, Giang gia Chư Hầu Lệnh, phải bảo vệ!
Ngày hôm sau, Câu Ngọc công chúa tự mình giá lâm Giang Hãn Hầu phủ, mang theo thánh chỉ cùng rất nhiều khao thưởng, khen ngợi phụ tử Giang Hãn Hầu.
Lý do là… Giang gia phụ tử có công chữa bệnh cho Chỉ Nhược công chúa.
Lý do này có chút không minh bạch, ngoại trừ số ít mấy người biết rõ nội tình ra, đến cùng Giang gia phụ tử chữa bệnh cho Chỉ Nhược công chúa như thế nào, ai cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng người tham gia yến hội Long Đằng Hầu phủ đều phát hiện, Chỉ Nhược công chúa ở trên yến tiệc nói cười vui vẻ, khí sắc tốt, trạng thái cùng lúc trước xác thực là hoàn toàn bất đồng.
Chẳng lẽ nói, Giang gia phụ tử này, vậy mà thật sự kiến công, chữa được bệnh cho Chỉ Nhược công chúa?
Ngoại giới suy đoán, các loại đồn đãi bay đầy trời.
Có một điểm khẳng định là, Giang gia phụ tử này nhất định trở thành nhân vật tiêu điểm của vương đô.
Mà Giang Trần, nhân vật chính của sự kiện, cho tới bây giờ lại không thèm để ý ngoại giới phản ứng. Hắn càng quan tâm, là thực lực bản thân tăng lên.
Theo thời gian trôi qua, cuối tháng tiểu khảo thi cũng sắp đến rồi.
Giang Trần tự nhiên không có lý do gì bối rối, nội dung ba hạng khảo hạch trụ cột kia, đối với hắn hiện tại mà nói, hoàn toàn là một bữa ăn sáng.
Rất nhanh, ba ngày thời gian lại đi qua.
Trong ba ngày này, Giang Trần đều tận sức đánh bóng đường kinh mạch thứ năm. Trải qua ba ngày đánh bóng, kinh mạch thứ năm này mềm dẻo, trên cơ bản đã vượt qua bốn đạo kinh mạch trước.
Kể từ đó, năm đường kinh mạch chung đồng tiến, ở vào trên một trục hoành.
Ngày đó ở Long Đằng Hầu phủ, Giang Trần chỉ vận dụng ba mạch chân khí, thậm chí không có đi vận dụng tu vi chân thật.
Đương nhiên, hắn rất rõ ràng, mình có thể khắp nơi chế ước Bạch Chiến Vân tám mạch chân khí, cũng là có rất nhiều nhân tố may mắn ở bên trong.
Thứ nhất, trình độ nhận thức võ đạo của hắn, so với Chân Khí cảnh cường giả, thật sự không biết vượt qua bao nhiêu cấp bậc.
Thứ hai, song phương luận bàn tầm đó, ước định chỉ tỷ thí 《 Đông Vương chỉ 》, mà ở trên loại vũ kỹ bình thường này, Giang Trần xác thực đạt tới cấp độ truyền thuyết, tự nhiên có thể áp chế Bạch Chiến Vân.
Thứ ba, cũng là một điểm trọng yếu nhất, là Bạch Chiến Vân trước đó biểu thị《 Đông Vương chỉ 》qua một lần, hắn nắm giữ《 Đông Vương chỉ 》, đã hoàn toàn bị Giang Trần khám phá.
Kể từ đó, Bạch Chiến Vân chẳng khác gì là không có đấu võ đã mất đi quyền chủ động, khắp nơi bị quản chế cũng là bình thường.
Đương nhiên, Bạch Chiến Vân cũng quá không may. Hắn nào biết đâu rằng, đối thủ mình gặp được, dĩ nhiên là một tồn tại biến thái, ở phương diện nhận thức võ đạo, đã viễn siêu thế giới này?
Nếu như song phương thật đọ sức, toàn lực ứng phó, đều dùng vũ kỹ cường đại nhất của mình, Giang Trần chống lại sức chiến đấu mạnh nhất của Bạch Chiến Vân, hươu chết về tay ai, thật đúng là khó nói.
Dù sao, tu vi chân thật của Giang Trần là năm mạch chân khí, mà Bạch Chiến Vân là tám mạch chân khí. Ở trong đó chênh lệch ba mạch, trọn vẹn kém một đại cảnh giới.
Bất quá, Giang Trần cũng tin tưởng, nếu như mình có thể khiêng qua Bạch Chiến Vân 30 chiêu, cuối cùng thắng được, nhất định sẽ là Giang Trần hắn.
Suy diễn trận chiến ấy, Giang Trần đối với sức chiến đấu chân thật của Võ Giả Chân Khí cảnh, đã hiểu rõ thêm một bước.
- Nói một ngàn, nói một vạn, cái kia đều là giả. Võ đạo chiến đấu, thiên biến vạn hóa, ta ngồi ở chỗ này suy diễn, nhưng mà lúc chiến đấu rất nhiều tình huống đột phát, là không cách nào đoán trước. Cuối cùng, ta vẫn là phải không ngừng đề thăng thực lực. May mắn chính là, đường kinh mạch thứ năm đã đánh bóng tốt, bước tiếp theo, có thể dùng 《 Chân Huyệt Cộng Chấn 》, định vị đạo yếu huyệt thứ sáu rồi.
Đi vào thế giới này, trong nửa tháng thời gian, từ ba mạch chân khí, tu luyện tới năm mạch chân khí, cái tiến độ này, mặc dù là đỉnh cấp thiên tài, cũng phải tầm năm ba tháng thời gian.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.