Ngồi trên xe, Lê Họa thẫn thờ như người mất hổn. Trác Dực Đình đề nghị đi uống cà phê, cô lắc đầu từ chối, sau đó dường như anh còn nói thêm gì nữa nhưng cô cũng không để ý. Xuống xe, cô vẫy tay chào tạm biệt Trác Dực Đình: "Lái xe cẩn thận!". Đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, không còn tâm trí bận tâm tới thái độ của Trác Dực Đình. Cô chỉ đứng đó nhìn anh lái xe đi, trong lòng cô biết rõ, Trác Dực Đình đang chờ cô mời anh một câu lên nhà uống cốc nước. Cục diện giữa hai người chỉ vì một câu nói mà lâm vào bế tắc. Bây giờ cô đang đẩy anh vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy mình bỉ ôi.
Lẽ Họa bước vào thang máy. Bây giờ, thứ mà cô căm ghét nhất chính là hình ảnh phản chiếu trong gương. Mỗi lần nhìn vào gương, cô đều tự hỏi liệu có phải mình là quỷ đầu thai chuyển kiếp hay không, sắc mặt lạnh lùng vô cảm như xác chết, không hề lộ một chút vui buồn nào. Tiếc rằng, cô có muốn tranh cũng không được, bởi bốn phía thang máy đều là gương. Nghe nói, hình ảnh trong gương đẹp hơn thực tế ba mươi phần trãm.
Nếu đúng như vậy, nghĩa là trông cô còn xấu xí hơn rất nhiều. Cô lập tức ấn nút mở cửa thang máy rồi đi ra, không rõ đã tới tầng mấy, tiếng giày cao gót lộp cộp vang giữa không gia lặng ngắt như tờ.
Hồi nhỏ, cô luôn cảm thấy rùng mình khi đi trong ngõ nhỏ vắng người qua lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh/210072/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.