Type: P.anh
Sau khi cả hai bị biến thành bộ dạng ướt sũng thế này cũng không diễn ra chuyện tốt đẹp nào. Nơi này không phải thâm sơn cùng cốc để trình diễn một màn nhóm lửa hong quần áo, mượn cớ vun đắp tình cảm. Lê Họa ngoan ngoãn đi sau Lộ Thiếu Hành, bộ dạng nhếch nhác trông rất buồn cười, nhưng điều làm cô thấy buồn cười hơn cả là anh cũng nhếch nhác y hệt cô. Đúng là cái gì càng hiếm thì càng quý, chưa bao giờ chứng kiến anh trong bộ dạng này.
Trước đây cô từng nghe đến một định nghĩa về yêu và thích. Thích một người nhất định là vì ưu điểm của người đó, nhưng sau khi bạn đã thích người đó rồi, dù có biết được khuyết điểm của người đó, bạn cũng sẽ chấp nhận và coi đấy là điểm đáng yêu, lúc ấy là bạn đã yêu người ta. Con người vì ưu điểm mà thích, vì thích mà chấp nhận, cuối cùng là yêu.
Không có tình yêu nào vô duyên vô cớ, cho dù nhất kiến chung tình chẳng qua cũng là vì thích diện mạo đối phương mà thôi.
Lộ Thiếu Hành không nhịn được nữa, “Có gì buồn cười lắm à?”.
Mi mắt anh vẫn dính bết lại vì nước, lúc nói chuyện, anh nhíu mắt lại khiến cô cười càng lớn, “Anh có thấy bộ dạng này của anh giống vương tử gặp nạn không?”
“Em chính là mụ phù thủy gây ra tai họa cho anh.” Lộ Thiếu Hành quả thật có phần tức giận, nhưng không thể trút ra được.
“Anh thấy có phù thủy thì tốt hay không có thì tốt?”
Lộ Thiếu Hành lườm cô một cái:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh/1215667/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.