Tử Ngai rất nhanh đã tìm thấy Bối Nhuận Dư. Cánh tay rắn rỏi đang ôm bồng Điền Điền, Tử Ngai nức nở lao tới người anh, anh cũng theo thói quen, một cánh tay trống trải ôm lấy cô vào lòng. Điền Điền vươn tay tới sờ vào má của Tử Ngai:
- Mẹ ơi? Sao mẹ lại khóc thế ạ? Là nhớ Điền Điền sao?
- Đúng đó, ai làm em khóc như vậy.
Bối Nhuận Dư hoang mang hỏi, Tử Ngai thì sụt sịt được hai giây, cô tách ra khỏi lồng ngực to rộng của anh, tay chỉ ra hướng sau lưng của mình và nói:
- Cô ta là người nói anh đi kết hôn với người khác đó!
Tống Hy khựng lại bước chân, sắc mặt trắng bạch khó coi. Cô ta nào có ngờ Bối Nhuận Dư cũng đang ở gần đây, vả lại không ngờ Tử Ngai lại có thể chạy nhanh như vậy, như con chuột chạy chít chít.
Bối Nhuận Dư biết Tử Ngai đang nói về vấn đề gì, anh lạnh mặt nhìn sang hướng của Tống Hy, ánh mắt tức giận, giống như cách anh thường nhìn bọn tội phạm.
Tống Hy biết bản thân sắp không ổn rồi, có lẽ sắp mất việc cũng nên. Nhưng mà trong lòng không chút cam lòng, vì sao người tài giỏi như Bối Nhuận Dư lại có thể lựa chọn người đàn bà thấp hèn kia làm vợ chứ! Thân phận khác biệt, ngay cả trí tuệ cũng không cân xứng với nhau, nếu có kết hôn, thì chắc chắn Bối lão gia sẽ không chấp thuận.
Đinh ninh như thế, trong lòng Tống Hy được an ủi đôi chút, căng thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-thuong-tuong-xin-buong-tha-vo-ngoc/3318404/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.