Lần đầu nghe thấy từ ngữ mới lạ, Tử Ngai ngờ nghệch nói lại, nhưng giọng có hơi ngọng, với lại cô cũng không nhớ rõ từ Bối Nhuận Dư vừa nói là gì.
Vẻ mặt đầy sự hoang mang hỏi lại anh, xen lẫn một chút sợ sệt, hai tay nhỏ xoắn xít góc áo. Cô sợ mình sẽ bị mắng, cũng tại do đầu óc không được minh mẫn từ nhỏ, làm việc gì cũng bị sai sót và thiếu hiểu biết. Mấy dì trong làng cũng thường hay mắng cô khờ khạo, giống như đứa trẻ mới lên bảy vậy.
Khác với suy nghĩ của Tử Ngai, Bối Nhuận Dư bình thản không mắng mỏ gì cả, ngược lại anh còn tận tình giải thích cho cô nghe:
- Không phải "pha lu", mà là "ba lô". Là túi bằng vải có màu sắc, giống hệt giỏ tre của cô đó.
Anh chỉ tay vào cái giỏ cạnh ngay chỗ của mình ngồi, may mà Tử Ngai bắt kịp lời anh nói. Nếu giống giỏ tre thì cô biết nha, cô rất giỏi trong việc nhận dạng đồ thân thuộc với mình đó.
Tử Ngai vui vẻ trở lại, cô cố gắng chạy vội tới hướng Bối Nhuận Dư chỉ ban đầu, vừa vượt qua một gốc cây dại gần đó là đã thấy được cái túi gì đó mà anh nói. Cô nhanh chóng cầm túi lên và chạy ngược về hướng của Bối Nhuận Dư.
- Của anh đây! Có phải tôi rất thông minh không?
Tự dưng Bối Nhuận Dư muốn phụt cười ra tiếng. Người ta bảo cô ngốc quả nhiên không sai, tình tính giống hệt trẻ con.
Bối Nhuận Dư không giỏi dỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-thuong-tuong-xin-buong-tha-vo-ngoc/2752621/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.