Tử Ngai vừa ra đến phòng khách, cô cảm giác không khí trong nhà lạnh đi vài phân, hai cánh tay bất giác ôm chặt lấy nhau. Bối Nhuận Dư cho rằng cô lanh nên anh ôm cô nép vào lòng mình. Thuận tiện đi ngang qua chỗ công tắc máy lạnh để điều chỉnh nhiệt độ thích hợp hơn.
Lúc Tử Ngai ra đến chỗ ghế sô pha, cô không biết mình nên đứng hay nên ngồi đây. Mắt khẽ chuyển sang Bối Nhuận Dư ra hiệu, dáng vẻ vô cùng rối rắm không biết xử lý tình huống.
Nếu như lúc mới gặp mặt Chu Thái, bà ấy còn rất hào hứng chạy đến nắm tay cô thân thiết, cô cũng rất nhiệt tình chào đón bà. Nhưng sau khi Bối Nhuận Dư quay về, chẳng biết bọn họ nói gì với nhau, mà cô thấy thái độ của Chu Thái hơi khang khác.
Hình như bà ấy không những nhiệt tình với cô mà còn còn mang theo chút ấm áp giống hệt như bà nội quá cố của cô vậy.
Chu Thái vội ôm Tử Ngai vào lòng, khuôn mặt đượm buồn, cố gắng lắm để không khóc nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể kiềm được mà khóc nấc lên.
- Đứa trẻ ngoan, con đã chịu khổ suốt bấy lâu rồi.
Tử Ngai đưa mắt sang nhìn Bối Nhuận Dư, ánh mắt ra hiệu muốn tìm anh giải cứu, cô lần đầu gặp trường hợp này nên vô cùng bối rối.
Bối Nhuận Dư phì cười ra một tiếng nhỏ, anh đi tới kéo Tử Ngai và Chu Thái tách ra, sau đó vội ôm Tử Ngai bao bọc vào lồng ngực của mình, dáng vẻ như muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-thuong-tuong-xin-buong-tha-vo-ngoc/2752576/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.