Xe phóng rất nhanh, chằng mấy chốc đã dừng trước biệt thự của Cố gia. Đây là một ngôi biệt thự nằm độc lập trong vùng, xung quanh đều có người của Cố Thâm canh gác, đảm bảo không ai đột nhập vào, mà cũng không có ai chán sống dám đột nhập vào đây. Tòa biệt thự nguy nga sừng sững như hòa cùng làm một với bóng đêm, Cố Thâm không khách khí hất tay An Nhiên ra, đôi chân dài sải bước xuống, thuộc hạ của hắn đồng loạt đứng hai bên cúi chào.
"Lão đại!"
Mạc Tư Huyền đỡ lấy cô, vết thương ở vai nhói lên khiến cô kêu "A" một tiếng, mồ hôi lấm tấm to như hạt đậu rơi xuống, lông mày cô nhíu chặt vì đau. Mạc Tư Huyền đành đem cô vào biệt thự chữa trị, Hàn Thước, Tư Duệ và Khang Duật đã theo Cố Thâm vào phòng riêng.
Lúc Mạc Tư Huyền gắp viên đạn ra khỏi bả vai cô, lông mày An Nhiên nhíu chặt lại vì đau, nhưng tuyệt đối không kêu lên nửa lời, cô chỉ cắn chặt đôi môi đến nỗi bật máu, hàng mi dài run run.
Mạc Tư Huyền nhìn cô, khi về đến biệt thự của Cố gia mà lão đại mới hất tay cô ra là đã nhân từ lắm rồi, hắn không nói câu nào nhưng lại đẩy An Nhiên về phía Mạc Tư Huyền đủ để anh ta hiểu rằng hắn muốn anh ta chữa trị cho cô. Mạc Tư Huyền lắc lắc đầu thầm mong An Nhiên sớm tỉnh lại, nếu không chưa biết chừng Cố Thâm sẽ ném cô ra khỏi đây ấy chứ.
Trong phòng riêng Cố gia.
Bao trùm lên cả là không khí lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/206042/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.