Trong một lần vừa ân ái xong, Hàn Kỳ Âm đang lười biếng nằm trong lòng Cố Thâm như một chú mèo nhỏ, hắn cũng vô cùng thoải mái mà hôn lên trán cô, biểu cảm trên mặt còn "tươi vui" hơn cả bán được lô vũ khí hàng triệu đô.
Bang tay đặt ở eo cô vuốt ve nhè nhẹ đầy ái muội, quái thú chạm vào đùi cô nóng hổi. Hàn Kỳ Âm đỏ mặt càng chúi đầu vào ngực Cố Thâm sâu hơn, đáng ghét, đã mấy tiếng rồi mà hắn vẫn còn ham muốn như vậy, cổ họng cô rên rỉ đã đau rát rồi...
"Anh cảm thấy nên nâng cao tần suất sinh hoạt lên."
Giọng nói lành lạnh quen thuộc của hắn vang lên bên tai cô, còn hơi thở lại nóng rực.
"Không được."
Hàn Kỳ Âm ngay lập tức phản đối, gần như cả tuần ngày nào bọn họ cũng làm, có mấy ngày cô viện cớ ở cùng với Cố Ninh Hinh thì Cố Thâm đã sầm mặt lại rồi tối hôm sau khi dễ cô đến mức Hàn Kỳ Âm không lết nổi xuống giường. Hiện tại hắn lại còn muốn tăng lên như thế nào nữa chứ?
"Em cảm thấy...sự phản đối của em có hiệu quả không?"
Hắn vuốt một lọn tóc ra sau tai cô, ánh mắt bỗng chốc sáng rực.
"Vừa nãy là ai liên tục rên rỉ dưới thân anh xin tha?"
Cố Thâm lại nói, còn có chút đắc ý.
"Lão đại, còn Niệm Hàn và Ninh Hinh, em không thể bỏ mặc chúng."
Hàn Kỳ Âm chuyển sang năn nỉ hắn.
"Chúng lớn rồi."
Cố Thâm đáp cụt ngủn.
Cố Niệm Hàn và Cố Ninh Hinh mới có hai tuổi mà hắn bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269961/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.