Cố Thâm và Hàn Kỳ Âm hạnh phúc ôm chặt lấy nhau, trong đôi mắt bọn họ chỉ có hình bóng của nhau.
Bên này, đứa trẻ xinh đẹp bỗng vùng khỏi tay Mộ Dung Tuyết chạy đến trước mặt Mộ Dung Nham rồi nhặt cái nhẫn bị rơi xuống đất lên ngắm nghía. Mộ Dung Tuyết gọi lớn tên cô bé
"Cố Ninh Hinh!"
Cố Ninh Hinh nở nụ cười ấm áp, rạng rỡ như ánh nắng ban mai, gương mặt thật giống với Hàn Kỳ Âm, nụ cười còn có núm đồng tiền xinh đẹp
"Chú ơi! Nhẫn của chú này!"
Trẻ con không biết gì, Cố Ninh Hinh chỉ thấy người trước mặt thật đẹp trai, nhưng ánh mắt lại thật buồn, cô bé đưa chiếc nhẫn cho Mộ Dung Nham. Sau đó lại còn ngây thơ nói
"Chú ơi...chú đừng buồn nữa, Ninh Hinh sẽ lấy chú nhé..."
Câu nói ngây ngô thế này không biết là ai dạy cho cô bé, Mộ Dung Nham mỉm cười đưa tay ra lấy lại chiếc nhẫn thì cô bé lại rụt vào
"Ninh Hinh đã hứa lấy chú rồi thì chiếc nhẫn này thuộc về Ninh Hinh nhé..."
Nói xong, cô bé cầm lấy nhẫn rồi chạy vụt đi.
Mộ Dung Nham thở dài, bây giờ Hàn Kỳ Âm đã quay trở lại bên cạnh Cố Thâm, cái nhẫn đó cũng chẳng để làm gì, thôi thì tặng cho cô bé.
Cả Mộ Dung Nham và Cố Ninh Hinh đều không hề biết cái nhẫn đó đã bắt đầu số mệnh của hai người. Câu nói ngây thơ năm ấy đã trở thành lời hứa cho một tình yêu...
Cố Thâm đặt Hàn Kỳ Âm xuống đất, cánh tay vòng qua eo cô, mắt đối mắt nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269957/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.