Cố Thâm đưa ánh mắt xuống liếc nhìn cô lại không hẹn mà gặp cô cũng đang nhìn hắn, ở đây chỉ có Mạc Tư Huyền, Khang Duật, Mộ Dung Tuyết và vài thuộc hạ thân tín khác của hắn. Hắn đột nhiên kéo tay cô đến sau gốc cây to được che lấp, suýt chút nữa thì quên mất phải hỏi tội vật nhỏ cứng đầu này.
Cố Thâm dồn cô vào gốc cây, Hàn Kỳ Âm còn không sợ hãi mở to mắt nhìn hắn, đôi chân trắng nõn lộ ra dưới váy ngắn như ngọc thạch. Đáy mắt Cố Thâm lộ ra vẻ nguy hiểm áp sát cô, vòm ngực mạnh mẽ ma sát với hai trái đào nhỏ mềm mại đằng trước.
"Hàn Kỳ Âm, có phải là anh chiều em quá nên em hư đúng không?"
Nhịp tim trong ngực cô bỗng đập nhanh hơn, đối diện với người đàn ông vừa tràn đầy sức quyến rũ ma mị nguy hiểm thế này, Hàn Kỳ Âm có bao nhiêu lần vẫn hồi hộp.
"Anh muốn làm gì?"
Cô bày ra bộ mặt không sợ quyền uy, ở đây hắn dám làm gì cô chứ?
Cố Thâm nhếch môi, đứa mắt nhìn xung quanh. Bóng đêm tối tăm yên ắng chỉ có hai người bọn họ.
"Em nói xem?"
Hắn ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng bỏng đầy ám muội.
"Ở đây vừa tối, lại vắng vẻ, thật phù hợp với một hiện trường vụ án đấy..."
"Vụ...vụ án gì chứ..?"
"Cố Thâm...em là vợ anh đấy nhé!"
Hàn Kỳ Âm nhấn mạnh cho hắn biết, còn giơ nhẫn ra trước mặt hắn.
"Ồ?"
Hắn nhướn mày, đôi mắt màu hổ phách như tỏa sáng trong màn đêm.
Bàn tay không báo trước đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269953/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.