Hàn Kỳ Âm đứng sững bên ngoài cho đến khi Mạc Tư Huyền bước ra vô tình nhìn thấy cô, cô vẫn không để ý rằng mình bị phát hiện đang nghe lén. Sắc mặt anh ta bình thản, nhưng đôi mắt sau cặp kính thầm quan sát cô, nếu Cố Thâm đã không muốn nói mà cô còn nghe được thì chỉ có thể nói rằng đây là ý trời mà thôi.
Cánh cửa bị đẩy ra, tất nhiên Cố Thâm cũng nhìn thấy cô. Đôi mắt màu vàng hơi thay đổi, hắn không mong cô nghe thấy những chuyện vừa nãy.
"Lại đây."
Giọng nói bá đạo của hắn cất lên khiến cô choàng tỉnh, hắn đang nhìn về phía cô, còn gọi cô đến bên cạnh mình.
Đôi chân Hàn Kỳ Âm bước từng bước lại gần, càng đến gần lại càng chậm lại.
Cố Thâm vươn tay kéo tuột cô vào lòng, chấm dứt cái khoảng cách chết tiệt kia.
"Lo gì chứ."
Hắn vuốt tóc cô, cả kể chuyện ba mẹ cô có liên quan đến Hàn Thước thì cô cũng không liên quan.
Giọng nói bá đạo của hắn bình thản, tựa như không để tâm đến chuyện đó, đối với hắn lúc này chỉ có cô là quan trọng nhất mà thôi.
"Em vẫn chưa chịu nói chuyện với anh à?"
Cố Thâm vuốt ve gò má phấn hồng của cô. Mấy ngày qua ở Cố gia ăn uống đầy đủ, cô đã có da có thịt hơn được một chút, hắn đã hỏi bác sĩ về chuyện cô không chịu nói năng gì, bác sĩ bảo rằng đó là do cô không muốn nói, đó là tâm lý của Hàn Kỳ Âm đang khép mình lại. Khi nào mà cô cởi bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269946/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.