Mạc Tư Huyền đem chuyện Mộ Dung Tuyết vừa nói ra cho Cố Thâm biết. Bấy giờ hắn mới nghĩ ra, đúng rồi. với tính cách của cô thì rất có thể sẽ trở về nơi đó. Nhưng làm sao cô vượt biên được khi không có hộ chiếu?
Ngày hôm đó bọn họ đã lục tung cả Singapore đều không tìm thấy cô, bây giờ cho dù bất cứ nơi nào từng có dấu chân của cô đi qua, hắn đều sẽ đi tìm hết. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Mạc Tư Huyền ngập ngừng một lúc, sau cùng mới quyết định nói ra
"Lão đại, việc Mộ Dung Tuyết bị bắt cóc lần trước, bọn bắt cóc nhầm cô ấy với Hàn Kỳ Âm. Thuộc hạ e rằng khả năng..."
Ánh mắt Cố Thâm trở nên lạnh lùng khôn tả
"Nếu là bọn chúng, giờ này phải liên lạc với chúng ta rồi. Đằng nào mục đích chính của chúng vẫn là tôi, chúng muốn dùng cô ấy để uy hiếp tôi."
Mạc Tư Huyền lặng thing, đúng lúc này có thuộc hạ của hắn chạy vào báo lại rằng hôm qua thấy người của Nam Huyền Dạ ở trong địa bàn của chúng ta.
Cố Thâm cau mày, nếu Hàn Kỳ Âm rơi vào tay của Nam Huyền Dạ thì lại là chuyện khác. Người như Nam Huyền Dạ mưu sâu kế độc, không biết sẽ làm gì với cô.
Mạc Tư Huyền cũng cảm nhận được. Cô Thâm lạnh lùng cất tiếng
"Liên lạc với Nam Huyền Dạ đi."
Mạc Tư Huyền kết nối, rất nhanh đã xong.
"Lão đại."
Người ngồi đối diện kia luôn là dáng vẻ đẹp đến yêu mị, khóe môi lúc nào cũng treo dáng cười nhếch môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269932/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.